Đại Bát Hầu

Chương 857: Nhất lộ hướng tây



- Một người khác?

Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng sững sờ

Thông Thiên giáo chủ nghi hoặc hỏi:

- Tu Bồ Đề?

- Không.

Lão Quân híp mắt nói:

- Hắn đã không ở trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, nhưng... Không phải hắn.

- Không phải hắn?

Tròng mắt Thông Thiên giáo chủ đảo quang, suy nghĩ thoáng chốc, tựa hồ nghĩ đến điều gì, đột nhiên mở to tròng mắt, hô lên:

- Ngươi là nói, Nữ...

Lão Quân khẽ gật đầu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức cười hừ, vuốt râu dài nói:

- Nếu là nàng, nói không chừng có thể quay vần ván này. Vấn đề đặt ở trước mắt là, chúng ta là có cần ra tay ngăn trở hay không?

Nói rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn sang Lão Quân.

Lão Quân không đáp, mà chỉ mím môi, nhíu mày, chậm rãi quay đầu đi.

Điểm ánh mắt rơi đến là vách tường trống trơn, sau vách tường là phòng luyện đan, sau phòng luyện đan là một đình viện xanh um.

Trong đình viện, Thanh Tâm vẫn đang ngước đầu, lặng lẽ nhìn thiên không xanh thẳm. Chim tước bay múa chao liệng trên đó.

Hồi lâu, Lão Quân nhẹ giọng nói:

- Để lão phu... Suy nghĩ thêm một chút.

*****

Cửa lớn phủ Nhị Lang Chân Quân, giằng co vẫn đang tiếp diễn.

Dương Tiễn chống lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, đưa lưng về phía đại môn khép kín, lành lạnh nhìn Bằng Ma Vương Đa Mục Quái và đám yêu tướng bộ chúng.

Đầu bên kia, Bằng Ma Vương và Đa Mục Quái đang lặng lẽ đối thị.

Đa Mục Quái vẻ mặt hờ hững. Bằng Ma Vương lại cau mày, bộ dạng như thể bị bức lên Lương Sơn.

Cứ thế cầm cự hồi lâu, sau cùng hắn mới khẽ cúi đầu ho khan hai tiếng, bước ra trước một bước, chắp tay nói với Dương Tiễn:

- Quốc cữu gia, hay là, để chúng ta gặp mặt thánh mẫu đại nhân một lát, được không? Chỉ cần thánh mẫu đại nhân nói lui, chúng ta liền lui.

Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn đáp nói:

- Ở Quán Giang khẩu này, từ lúc nào thì đến lượt ngươi nói muốn gặp ai là gặp?

Thoại âm vừa dứt, Khiếu Thiên khuyển ở bên liền nhe răng ra, gầm nhẹ một tiếng.

Thấy thế, khóe mắt Bằng Ma Vương không khỏi giật nhẹ.

Thoáng chốc, không khí ngoài phủ càng thêm phần căng thẳng.

*****

Cách đó một bức tường, trong nội viện phủ Nhị Lang Chân Quân, dưới sự đái lĩnh của Ngô Long, một đám binh tướng Quán Giang khẩu vẫn đang vây kín quanh thân Dương Thiền

Cảm nhận được không khí căng thẳng ngoài cửa, Dương Thiền nhích lại gần chỗ Ngô Long, thấp giọng nói

- Mở cửa ra.

Ngô Long khẽ cúi đầu nói:

- Thánh mẫu, chân quân đã dặn dò, thế nên... Thứ khó tòng mệnh.

- Không mở ra, một lát đánh lên thì phải làm sao?

- Cái đó... Thuộc hạ không biết.

Nói rồi, Ngô Long bèn quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Dương Thiền.

*****

Ngoài cửa, Đa Mục Quái chậm rãi đi tới bên người Bằng Ma Vương, thấp giọng nói:

- Vẫn chưa hiểu à? Thánh mẫu đại nhân nguyện ý đi cùng chúng ta, chỉ là ca ca này của nàng không quá nguyện ý. Loại chuyện như thế, làm rồi chỉ có công, chứ không có tội. Ma vương đừng do dự không quyết nữa. Tuy có đôi lúc một ít kỳ mưu mà ti chức làm chưa hẳn đã hợp tâm ý Ma vương, nhưng giờ thì khác, hơn nữa ta cũng chưa từng hãm Ma vương vào trong hiểm cảnh. Ngài thấy ta nói đúng không?

Siết chặt nắm tay, Bằng Ma Vương quay đầu quát với Dương Tiễn:

- Nếu ngay cả chuyện để chúng ta gặp mặt thánh mẫu đại nhân quốc cữu gia cũng không chịu, vậy đừng trách chúng ta!

Nói xong, hắn vung tay lên, chư yêu đằng sau sớm đã chuẩn bị thỏa đáng lập tức nhào lên!

Nhất thời, song phương đan chéo vào nhau, tiếng giết chấn thiên!

*****

Bụi đất tung bay, Huyền Trang cùng Hắc Hùng tinh vẫn đang chậm rãi đi tới, từng bước hướng tây.

Bỗng đột nhiên, mây trên tầng không rót thành lốc xoáy, từng đạo thiểm điện giao thác vào nhau.

Cuồng phong thổi đến khiến Huyền Trang mở mắt không ra.

Hắc Hùng tinh vội thả xuống hành lý, dùng thân xác khổng lồ che chắn cho Huyền Trang.

Đám Phật Đà trôi nổi giữa trời ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Nơi xa, Thiên Bồng nhàn nhạt nói một câu:

- Tới rồi.

- Là ai tới trước?

Tiểu Bạch Long vội vàng hỏi.

Thiên Bồng chậm rãi lắc đầu:

- Ta không biết.

Rất nhanh, tầng mây mặt bắc bị xé toang. Lục Nhĩ Mi Hầu nhún người xông tới chỗ Huyền Trang.

Chứng kiến cảnh này, đám yêu quái trên sườn núi nơi xa sững sờ đứng nhìn, chư Phật trong thiên không lại đều xem như không thấy.

Ai ai cũng đều biết, bọn họ không ngăn trở được Lục Nhĩ Mi Hầu.

Trong khoảnh khắc đó, Hắc Hùng tinh vội động thân chắn ở trước người Huyền Trang, tròng mắt nhắm nghiền. Hắn biết rõ một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc Lục Nhĩ Mi Hầu còn cách Huyền Trang chưa đến trăm trượng, tầng mây phía trời nam cũng bị xé toang.

Thân ảnh hầu tử trong tầm mắt chúng nhân.

Hắn cũng lấy tốc độ cực nhanh xông tới chỗ Huyền Trang.

- Không biết tự lượng sức!

Lật chuyển, thân ảnh Lục Nhĩ Mi Hầu vẽ ra một đạo đường cong giữa không trung, quay sang nghênh đánh hầu tử.

Khắc sau, hai người trùng trùng đụng vào nhau.

Lại là từng hồi sóng xung kích cường liệt nổ tung, quang huy như thiểm điện bắn tóe ra, không khí áp súc bành trướng, tứ ngược khắp bốn phía. Mặt đất cuộn lên cát bụi cuộn trào như sóng biển.

Kịch chiến nghiêng trời lệch đất lần nữa bắt đầu, song phương sử ra toàn lực chém giết giữa không trung. Tiếng gào thét điên cuồng một lần tiếp một lần vang vọng bên tai đám đông quan chiến.

- Chúng ta, tiếp tục đi.

Huyền Trang khe khẽ vươn tay, đẩy Hắc Hùng tinh chắn ở trước người.

Từ đầu tới cuối, hắn thậm chí không quay đầu nhìn hai kẻ đang kịch chiến lấy một lần. Mặc cho bão cát hất tung tăng bào, lầm lũi mà đi.

- Vâng, sư phó.

Hắc Hùng tinh ngơ ngác gật đầu, lại quay đầu nhìn hai người một cái. Gánh lên hành lý, tiếp tục từng bước hướng tây, hệt như hai kẻ đang kịch chiến kia không liên quan gì tới mình.

Có thật là không liên quan không?

Chắc chắn là có rồi.

Ai ai đều biết, thứ hai con khỉ tranh đoạt, là danh hiệu “Tề Thiên đại thánh”, là thân phận “Tôn Ngộ Không”. Đồng thời, cũng là quyền lợi do ai tới bảo hộ Huyền Trang tây hành.

Nhưng đồng thời, cũng lại không có nửa điểm liên quan.

Huyền Trang tây hành, là để chứng đạo, là để biện pháp, ai tới bảo hộ, lại có gì khác biệt đây?

Một trường tranh chấp bởi mình mà lên, song lại không liên can gì đến mình... Huyền Trang không khỏi muốn cười, lại cười không ra.

Hai con khỉ đấu từ thiên không đấu xuống mặt đất, lại từ mặt đất đánh lên thiên không. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hai đạo kim quang không ngừng lấp lánh đan chéo vào nhau, tất cả mọi thứ kề cận đều bị nghiền thành phấn mạt.

Núi đồng tan vỡ ngay bên cạnh Huyền Trang, sông ngòi đứt đoạn trước mặt hắn, cỏ cây, sơn nham, mọi thứ đều hóa thành tro bụi quanh mình hắn. Chỉ riêng chính hắn lại không chút thương tích. Bởi vì, mỗi lần nguy cơ sắp sửa ba cập đến hắn, trong hai con khỉ sẽ có một con ra tay đi giúp hắn hóa hiểm thành an. Có điều, chỉ thế mà thôi. Không ai băn khoăn thay cho cảm thụ của hắn cả.

Giữa cuồng phong, Huyền Trang mím môi, cắn răng từng bước đi tới. Hắc Hùng tinh trầm mặc theo sau.

Thời này khắc này, nói gì đều là dư thừa.

Trên sườn núi nơi xa, Tiểu Bạch Long lặng lẽ dõi nhìn, hồi lâu, hắn cắn răng bước lên một bước.

Thiên Bồng đằng sau vội vàng kéo hắn lại.

- Ngươi muốn làm cái gì?

- Ta muốn, giúp hắn nhanh chút đi tới Linh sơn.

Tiểu Bạch Long xoa xoa chóp mũi, nhỏ giọng nói:

- Ta có thể làm ngựa, trước ta từng làm qua. Được không?

Lúc nói lời này, ánh mắt hắn tựa hồ thoáng sáng lên lấp lánh.

Do dự hồi lâu, hắn thấp giọng bổ sung nói:

- Cứ tiếp tục thế này, từ đây đến Linh sơn mọi thứ chung quanh đều hủy hết.

Nói lên, hắn trịnh trọng chăm chú nhìn Thiên Bồng.

Lẳng lặng nhìn đăm đăm Tiểu Bạch Long, Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta đưa ngươi qua đó.

- Ngươi tiễn ta?

- Để chính ngươi đi, nói không chừng chưa tới bên người Huyền Trang pháp sư đã chết rồi.

Nói xong, Thiên Bồng kéo tay Tiểu Bạch Long đằng không mà lên, xông thẳng tới chỗ Huyền Trang.

Thấy thế, Quyển Liêm vội vàng đi theo.

Rơi xuống đất, Tiểu Bạch Long lập tức hóa thành một con ngựa trắng quẹt đến bên cạnh Huyền Trang. Thiên Bồng một tay đẩy Huyền Trang lên ngựa.

- Ngàn dặm nữa thôi! Dùng không được bao lâu, Huyền Trang pháp sư!

Vung chân lên, Tiểu Bạch Long bắt đầu cuồng chạy. Huyền Trang chỉ biết ôm cứng lấy cổ ngựa. Đằng sau, Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh gắt gao theo gót.

Từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đất hệt như đang có bốn thất cuồng mã bôn chạy, không quản không nhìn xông thẳng Linh sơn mà đi, một khắc không ngừng.

Đám Phật Đà lơ lửng giữa trời đối thị một cái, cuối cùng chọn cách trầm mặc. Về phần hai con khỉ đang kịch chiến, chúng sẽ để ý ư?

Hai kẻ đó vẫn như cuồng phong quyển động quanh mình đội ngũ tây hành, xé nát hết thảy mọi thứ, chỉ để yên cho bốn người đang cuồng chạy.

Linh sơn đã gần trong gang tấc, nhưng mà, linh lực hầu tử cũng sắp khô kiệt.