Đại Bát Hầu

Chương 858:



Linh sơn, Đại Lôi Âm tự.

Trên đại điện chỉ thừa lại lưa thưa mấy tên Phật Đà. Cảm giác trống rỗng, như thể người đã đi hết. Dưới quang huy lộng lẫy tán phát ra từ Phạn văn vàng óng điêu khắc trên vách tường, nhìn qua càng thêm phần băng lãnh.

Trên chính giữa đài sen, Như Lai lặng lẽ ngồi đó, thoáng mở mắt ngưng thị tiền phương. Tầm nhìn xuyên qua cửa chính đại điện, xuyên việt phù đồ phía tiền phương, đâm thẳng tới xa xôi trăm dặm.

Thời này khắc này, ở cách đó chừng trăm dặm, Huyền Trang đang ôm cứng cổ ngựa tuyệt trần cuồng chạy. Đằng sau, Thiên Bồng, Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm bám theo sát gót. Bốn phía, tranh đấu giữa hai con khỉ vẫn đang tiếp tục. Đi qua nơi đâu, tất cả mọi thứ nơi ấy đều bị nghiền thành vụn phấn. Cát bụi thốc lên che khuất bầu trời, hệt như một đạo long quyển phong khổng lồ cuốn sạch mà qua, che phủ phương viên trăm dặm. Tâm bão, chính là Huyền Trang.

Trong gió táp điệt đãng phật phồng, Huyền Trang khẽ mở mắt ra, chứng kiến cỏ cây bị rút lên cả gốc, hất văng lên trời. Hắn nhìn thấy một hộ gia đình trên đường thậm chí không kịp đào vong, thì đã bị cuốn phăng theo phòng ốc, đầu thân đôi ngã. Hắn nhìn thấy ngọn núi trên vách dốc chớp mắt liền san bằng...

Tùy theo càng lúc càng tiếp cận Linh sơn, hắn nhìn thấy càng nhiều chùa miếu, càng nhiều bách tính. Có điều, gần gần chỉ là một khoảnh khắc thôi. Khắc sau, phàm là những thứ hắn có khả năng nhìn thấy đều sẽ bị tồi hủy, thậm chí ngay cả tiếng la khóc còn chưa kịp thét lên thì đã tan thành phấn mạt.

Một thanh âm vang lên trong đầu hắn, đinh tai nhức óc, phảng phất như thanh âm vọng lại từ mỗi ngóc ngách trong thế giới này.

- Phổ độ của ngươi ở đâu?

- Phổ độ?

Huyền Trang chợt mở choàng mắt.

- Chẳng phải ngươi muốn biện pháp cùng ta? Muốn chứng đạo phổ độ. Mười vạn tám ngàn dặm, chỉ còn lại mấy trăm dặm sau cùng. Đạo phổ độ của ngươi ở đâu?

Trước mắt Huyền Trang chớp qua quãng đường đã đi, từng mảnh hồi ức về mấy năm qua bất chợt nổ tung, đan chéo trong não hải. Từng người, từng khuôn mặt, hoặc thống khổ, hoặc cười vui, hoặc hung tợn.

Nháy mắt hoảng thần, Huyền Trang thiếu chút té khỏi lưng ngựa. Nhưng chỉ là trong nháy mắt thôi. Khắc sau, Huyền Trang liền thanh tỉnh lại. Hắn gắng chịu đựng cơn kịch đau truyền đến từ sâu trong linh hồn, sít sao ôm lấy cổ ngựa.

Dưới thân, bạch long mã vẫn đang cuồng chạy tới Linh sơn.

Trên Linh sơn, Như Lai không khỏi ngây người mất một lúc. Bốn phía, tất cả Phật Đà còn sót lại đều lẳng lặng nhìn hắn.

Giây phút sau, Như Lai lần nữa nheo mắt ngưng thị về hướng Huyền Trang, im lìm, trầm mặc.

Ai nấy đều hiểu, thời khắc biện pháp, đến rồi...

Nhưng mà, Huyền Trang lấy gì ra để biện cùng Như Lai?

Trên lưng ngựa, Huyền Trang khép mắt lại, miệng không ngừng mặc niệm kinh Phật, tính thử xua tan ảo giác. Có điều, ảo giác kia lại càng diễn càng liệt.

Hậu quả từ chuyện luân hồi thác loạn ở Địa phủ đã dần hiển hiện. So sánh với trường tai nạn hơn sáu trăm năm trước, lần này thương hại đối với tam giới tạm thời có vẻ nhẹ hơn nhiều. Song vẫn rất trí mạng.

Hơn sáu trăm năm trước, hầu tử cơ hồ san Địa phủ thành bình địa. Khi đó thụ thương không chỉ là trung khu hành chính Địa phủ, mà còn cơ man không biết bao nhiêu là quỷ hồn. Lần này, trung khu hành chính Địa phủ cũng gần như sụp đổ, nhưng số quỷ hồn ở mười tám tầng Địa Ngục không hề bị thương hại quá nặng. Vậy nên, chúng bắt đầu tháo chạy tới phàm trần. Mà thời điểm hiện tại, phàm trần sớm đã triệt để mất đi che chở từ Thiên Đình.

Tiếng kêu rít thét gào khủng bố vang lên bên tai Huyền Trang, trong đó tiếng khóc của oan hồn, có tiếng kêu thảm của bách tinh do bị oan hồn truy đuổi, có tiếng lệ quỷ rít gào đòi mạng... Đinh tai nhức óc, chấn nhiếp tâm thần.

Đồng thời với đó, cơ chế đầu thai của lục đạo cũng đã thác loạn. Sinh mạng vừa nảy sinh không được đến hồn phách từ Địa phủ, vừa ra đời liền chết đi. Trong một đêm, hoa màu vốn sắp sửa chín rộ bỗng hóa thành cỏ khô, bách tính khóc không ra nước mắt.

Thảm kịch khai diễn ở từng ngóc ngách tam giới. Dù dương quang vẫn cứ lộng lẫy, nhưng bởi không có Địa phủ luân hồi, sinh mệnh lực của thế giới vẫn đang dần bị rút sạch, từ từ tiến hướng tiêu vong.

Tất cả cảnh tượng đều bị nhét vào trong não hải Huyền Trang. Nhất thời, Huyền Trang cảm thấy da đầu tê rần, đầu như thể sắp nổ tung.

- Biết đó là ai đưa đến không?

Thanh âm Như Lai lần nữa vang lên bên tai Huyền Trang:

- Nếu không phải ngươi nghịch thiên mà đi, thả ra yêu hầu kia, thì đâu tới kết cục hai hầu tương tranh như giờ, càng không có trường tai nạn này.

- Bọn họ tranh cái gì?

- Bọn họ tranh xem ai tới hộ tống ngươi tây hành.

- Tây hành chứng đạo phổ độ, rốt cục lại phải nhờ thế lực ác nhất trên thế gian này thủ hộ, ngươi không cảm thấy buồn cười ư?

Ngay sau đó, từng hồi tiếng cười vọng lên trong đầu Huyền Trang.

Hắn nghe được tiếng hầu tử, nghe được tiếng Thiên Bồng, nghe được tiếng Quyển Liêm, thậm chí nghe được cả tiếng lão sư phụ trong Kim Sơn tự, tiếng Phật hiệu... Đúng vậy, toàn bộ thế giới, thứ hắn có khả năng nghĩ đến, người hắn có thể nhớ được, tiếng gì đều nghe, ai nấy cũng đang cười nhạo hắn.

- Đây chính là kết quả mà ngươi muốn? Mượn danh nghĩa phổ độ, hủy hoại tam giới đến tình cảnh này?

Lại một tiếng chất vấn truyền đến, giống như một búa cự đại trùng trùng nện lên ngực hắn. Lập tức, máu tươi trào ra từ miệng Huyền Trang.

Nháy mắt, hai con khỉ đang kịch chiến giữa thiên không trung, đám Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh đang đuổi theo dưới đất. Lũ yêu đứng nhìn nơi xa, chư Phật huyền không, thậm chí Ngọc đến trên Lăng Tiêu bảo điện, Lão Quân trong Đâu Suất Cung, Tu Bồ Đề trong thần điện Nữ Oa đều ngơ ngác.

Giữa lúc lao nhanh mà đi, Huyền Trang chợt buông ra hai tay, từ trên lưng ngựa té nhào xuống, nện cho cả người lấm lem bùn đất.

Khắc này, tất cả thanh âm tựa hồ đều im bặt mà dừng. Ai nấy đều dừng lại động tác.

Bạch long mã chạy quá mấy trượng đột nhiên quay đầu, trông thấy Huyền Trang té nhào trên đất, nằm yên, ngây người.

*****

Trong Nữ Oa thần điện, nắm tay siết chặt của Tu Bồ Đề khẽ run rẩy.

Đâu Suất Cung, Thông Thiên giáo chủ gấp gáp muốn nói gì đó, lại bị Lão Quân ngăn lại.

Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc đế kinh hoảng thất thố nhìn xuống mảnh tiên gia đông nghịt cúi đầu trầm mặc trước mắt.

Chỉ riêng Như Lai là đang cười.

Đúng vậy, hắn cười. Cười như thể nói cho tất cả mọi người, hắn đã nắm chắc phần thắng.

Nhưng mà, đấy chẳng phải là điều đương nhiên? Trên đường này, Huyền Trang làm được cái gì, chứng được cái gì, trừ một lòng phổ độ, hắn chẳng có gì nữa cả. Thậm chí cả nhân ác mà mình gieo xuống đều không cách nào xử lý, không phải sao?

Hắn dựa vào cái gì mà dám biện pháp cùng kẻ thân làm Phật tổ là Như Lai?

Thậm chí hắn còn không bằng Kim Thiền tử của tám trăm năm trước! Không phải sao?

*****

Chúng nhân lẳng lặng mà nhìn, nhìn tăng nhân vì một chấp niệm mà bôn ba mười vạn tám ngàn dặm, một đường đi tới Linh sơn, giờ đang ngã nhào dưới đất, nằm đó mãi không thấy nhúc nhích.

Thời này khắc này, Thiên Bồng thậm chí không biết có nên đi đỡ hay không, Tiểu Bạch Long thậm chí không biết có nên quay đầu trở về, để hắn cưỡi lên lưng mình tiếp tục hướng tây.

Còn lại bao xa?

Năm trăm dặm?

Không!

Chỉ chừng trăm dặm! Chỉ chừng trăm dặm! Tây hành, chỉ còn chừng trăm dặm!

Chúng nhân lẳng lặng mà nhìn, trầm mặc.

Khắc ai, có ai còn cho là hắn có thể thành công?

Có lẽ, vẫn còn. Chỉ là, ai có thể ngờ một Phật Đà lại nhếch nhác như thế? Đây là bộ dạng nên có trước thời khắc chứng đạo ư?

Hồi lâu, bọn họ thấy đôi tay lấm lem bùn đất của Huyền Trang chợt khẽ run rẩy. Lập tức, chúng nhân nín thở, mở to hai mắt.

Ngay khắc này, hầu tử treo mình giữa trời đột nhiên bị thứ gì đó trùng trùng nện trúng ót, cả người như vẫn thạch nện xuống mặt đất, rơi ở bên cạnh Huyền Trang.

Trong tiếng nổ vang, cát bụi cuộn lên như một cỗ suối phun điên cuồng tuôn ra.

Thoáng chốc, ánh mắt tất cả mọi người đều bị hấp dẫn về đó.

Đợi cát bụi tán hết, mọi người mới nhìn thấy hầu tử nằm ngã thành hình chữ đại trên đất. Thiết Can binh rơi rớt ở bên.

Thời này khắc này, nhìn qua đã thoi thóp một hơi.

Hắn dùng chút lực lượng còn lại, chậm rãi quay sang, trông thấy Lục Nhĩ Mi Hầu gánh lên Kim Cô bổng cười hì hì đứng ở bên cạnh. Thấu qua thân ảnh đó, hắn nhìn thấy Huyền Trang nơi xa từ từ chống tay, gắng gượng đứng lên.

Nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao, đột nhiên hầu tử rất muốn cười, chỉ là không đợi hắn kịp cười ra tiếng, một búng máu tươi đã phun ra.

Quay đầu, Huyền Trang nhè nhẹ vái vái về hướng hai người, run rẩy nói:

- Ân tình…Đại Thánh gia.... Huyền Trang nhớ kỹ.

Nói xong, hắn chậm rãi quay đầu, nhấc chân lên, lầm lũi hướng tây. Nhãn thần mê ly như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.