Trong phủ Nhị Lang Chân Quân, Dương Thiền lặng lẽ đứng đó. Ngoài cửa, tiếng gào thét, tiếng chém giết sớm đã càng diễn càng liệt. Thậm chí Dương Thiền nhìn thấy cự mộc ngàn năm trước chính mình tự tay trồng đang từ từ nghiêng lệch, ầm vang sụp đổ.
Cát bụi cuốn thốc lên sát qua bên cạnh nàng, nhưng Ngô Long ngăn ở trước mặt vẫn không nhường, một bước cũng không nhường.
Phía xa xa, nàng nhìn thấy Dương Tiễn nhún người xông lên thiên không, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao đâm thẳng xuống. Một đạo sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía. Bức tường ngăn ở trước người Dương Thiền chợt hơi hơi chấn động, như thể tùy thời đều sẽ sụp đổ. Ngay sau đó là tiếng gào thét của Bằng Ma Vương truyền đến.
Ngoài cửa, Đa Mục Quái cao giọng kêu gào:
- Thánh mẫu đại nhân! Thần tới tiếp ngài!
Hồi lâu, Dương Thiền nhìn Ngô Long nói:
- Ca ca có thương tại thân, đánh không lại bọn họ. Để ta đi ra. Đa Mục Quái không trung với bất kỳ ai trong hai bọn họ, nhưng hắn tuyệt đối trung với Yêu tộc, sẽ không làm gì ta đâu.
Ngô Long thấp giọng nói:
- Tam thánh mẫu xin đừng làm khó mạt tướng.
- Nhường ra!
Một tiếng trầm quát, Đa Mục Quái ngoài cửa tấn tốc bắt giữ được vị trí Dương Thiền, vội vươn tay phách ra một tướng. Lập tức, trọn cả vách tường bỗng đổ sụp.
Sau lớp cát bụi, chỉ thấy Dương Thiền và Ngô Long, cùng một đám binh tướng Quán Giang khẩu đứng đó giằng co.
Dương Thiền bước nhanh sát qua vai Ngô Long, lần này, Ngô Long không ngăn trở. Bởi vì hắn nhìn thấy ngoài bức tường che Dương Tiễn đã vết thương chồng chất, khuỵu gối xuống đất, một búng máu tươi chậm rãi trượt xuống từ khóe miệng, dường như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
- Đi, giờ bọn họ đang ở đâu?
Cơ hồ không chút đình lưu, Dương Thiền bước qua Đa Mục Quái, đồng thời đằng không mà lên.
Thấy thế, chúng yêu tướng tại trường vội vàng thoát ly vòng chiến. Đa Mục Quái và Bằng Ma Vương Sư Đà vương tấn tốc cùng theo.
- Vừa thu được tin tức, bọn họ đều đang ở Tây Ngưu Hạ Châu.
- Giờ chúng ta qua đó.
- Dạ!
Tức thì, tất cả yêu tướng đều triệt ly. Mảnh lang tạ ngoài phủ Nhị Lang Chân Quân chỉ thừa lại tướng sĩ Quán Giang khẩu cùng với Dương Tiễn vết thương chồng chất.
Mai Sơn thất thánh chăm chăm nhìn hắn, tựa hồ chờ đợi chính miệng hắn nói ra quyết định tất nhiên kia.
- Tùy nàng đi đi, không cần phải tăng thêm thương vong.
Nghe vậy, đám tướng sĩ mới khẽ thở phào một hơi.
Ngay dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân, Dương Tiễn chống lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, khập khiễng bước vào phủ đệ. Một đường cười khổ. Bóng lưng còng xuống, từ xa nhìn lại tràn đầy cảm giác vô lực.
Ai có thể ngờ? Chiến thần tam giới ngày xưa lại cũng có lúc thế này.
*****
Chúng nhân ngơ ngác nhìn theo Huyền Trang, nhìn hầu tử nằm ngã trên đất, nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, đầu óc trống rỗng.
Thời này khắc này, chỉ riêng Lục Nhĩ Mi Hầu là đang cười. Chắc là bởi trong cảm thụ của hắn, thắng lợi đã gần ngay trước mắt...
Mỗi bước Huyền Trang đạp ra đều lung la lung lay, như thể tùy thời có thể ngã xuống.
Nơi không xa, Thiên Bồng mở ra hai tay, lại không biết có nên bước tới dìu đỡ không.
Hầu tử chậm rãi khép mắt lại, trên mặt mang cười. Đó là thần tình mệt nhọc đến cực trí, thần tình như được giải thoát.
Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu nhìn Huyền Trang một cái, cười nhẹ nói:
- Ngươi cho rằng hắn đang nói với ngươi ư? Có lẽ, hắn nói với ta cũng không chừng?
- Nói với ai có trọng yếu vậy ư?
Hầu tử nhàn nhạt đáp một câu:
- Ta, mệt mỏi.
Nghe được lời này, Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi súc mày.
Sau lưng hắn, Huyền Trang vẫn lầm lũi hướng tây.
Giữa thiên địa thương mang, cuồng phong cuốn theo cát vụn tụ lại mơn trớn quanh người. Trên mặt sớm đã dính đầy vết máu loang lổ.
Một đường tây hành, đi tới bước này, liệu có giành được kết quả? Cái đó không ai biết, nhưng mà hắn tất phải bước tiếp.
Đại Lôi Âm tự, Như Lai mỉm cười, miệng môi mấp máy. Từng hồi tiếng tụng đọc kinh văn lập tức vang lên. Tiếng vang nhỏ bé giống như là mưa phùn nửa đêm, thậm chí chỉ cần hơi không để ý liền sẽ lơ là.
Nhưng mà, chính tiếng tụng đọc nhỏ bé ấy lại vươn dài ra xa trăm dặm, văng vẳng trong đầu Huyền Trang, như là vô số sợi tơ mảnh quấn chặt tâm đầu hắn, từ từ siết lại.
Lại có vô số ảnh tượng phù hiện trong đầu Huyền Trang.
Hắn nhìn thấy mẫu thân tự vận thân vong trên xà nhà, nhìn thấy phụ thân khắp người là máu, trân trối nhìn mình trước khi chết, nhìn đến ngoại tổ phụ đứng trên bậc thang cao cao, giận trừng hắn...
Ngay trước mặt tất cả mọi người, Huyền Trang thoáng mở to tròng mắt vô thần, miệng môi há hốc.
Đó là đau đớn từ sâu trong tâm khảm.
- Ngươi muốn phổ độ chúng sinh, có điều, ngươi độ được chính mình ư?
- Ngươi đã chặt đứt hồng trần chưa?
- Phụ thân chết rồi, mẫu thân chết rồi, nhưng sư phó ngươi thì sao? Nếu ngươi đảo ở chỗ này, hắn làm thế nào?
Huyền Trang nhìn thấy Pháp Minh sư phụ một tay nuôi lớn chính mình thở dài trước ngọn đèn dầu, trong đêm sương đêm lạnh dần già đi bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, thẳng đến khi hóa thành một đống xương khô.
Lập tức, nước mắt Huyền Trang như vỡ đê, vô thanh vô tức chảy xuôi.
Thời này khắc này, hắn trợn tròn mắt, rốt cuộc không nhìn thấy sự vật quanh mình nữa, thần thức đã bị triệt để trói buộc vào sâu trong ý thức.
Chúng nhân tại trường đều ngây dại.
Tất cả cảnh tượng trong đầu chợt đình chỉ. Quang ảnh bốn phía đột nhiên ảm đạm.
Huyền Trang thẫn thờ đứng đó, bước nhân khẽ nâng lên ngưng giữa không trung, mãi không thấy rớt đất.
Trong hư không, một thanh chủy thủ điêu khắc Phật Đà nộ mực lơ lửng bay tới trước mặt Huyền Trang.
- Đau lòng ư? Chỉ cần một đao. Tâm chết rồi, liền không còn đau đớn.
Huyền Trang thẫn thờ nhìn thanh chủy thủ trôi nổi trước người, run lên.
Như Lai nhẹ giọng thán nói:
- Không bằng, thành Phật.
*****
- Thành Phật?
Thông Thiên giáo chủ cười hừ nói:
- Huyền Trang thành Phật, bằng với nhận thua. Hầu tử cũng thua. Lục Nhĩ Mi Hầu chẳng phải cũng thua?
- Chúng ta, cũng thua.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi đầu nhấp một ngụm trà, ánh mắt lãnh đạm.
Lão Quân nhẹ giọng nói:
- Đừng nóng vội, chấp niệm tám trăm năm, không dễ hóa giải vậy đâu.
*****
Thời này khắc này, tin tức ở chiến trường Tây Ngưu Hạ Châu đã truyền khắp Thiên Đình. Tất cả ánh mắt đều đang dõi nhìn nơi này, ai nấy cũng đều khe khẽ thầm thì.
- Huyền Trang thành Phật, vậy tây hành chẳng phải triệt để thất bại?
- Nghe nói yêu hầu kia hộ tống Huyền Trang tây hành là vì để Huyền Trang vặn ngã Phật Tổ Như Lai. Làm vậy, bằng với nhận thua.
- Hắn thua thì đã sao? Thua chúng ta được lợi lộc gì? Thiên Đình này vẫn cứ phải nhìn sắc mặt kẻ khác?
- Nhìn sắc mặt Phật môn còn đỡ hơn phải nhìn sắc mặt yêu hầu. Ngươi không trải qua chuyện hơn sáu trăm năm trước. Ta giờ nhớ lại vẫn còn chưa hết sợ.
- Ai, cũng phải.... Tóm lại còn đỡ hơn là để yêu hầu kia tọa đại.
- Nếu thua, hắn sẽ thế nào?
- Nghe nói một trong hai tên sẽ bị thiên kiếp cắn nuốt, tên lưu lại lập địa thành Phật.
Thanh Tâm lặng lẽ lắng nghe, từ từ đứng dậy. Ánh mắt có phần hoảng hốt.
Tước Nhi ở bên trầm mặc ngồi đó, không thốt nửa lời.
Thanh Tâm thẫn thờ chớp chớp mắt, nói:
- Ta... Muốn đi tìm hắn.
- Đi đi...
Đây chắc là điều đã được chú định. Tước Nhi, Phong Linh, Thanh Tâm, ai có thể bình tĩnh ngồi chờ tử tấn của hắn?
Nếu có, khả năng chỉ là người có ký ức Tước Nhi, lại không phải chân thân là mình.
Tước Nhi thoáng cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm trà.
- Thay ta... Nói với sư phó một tiếng.
- Được.
Quay người, Thanh Tâm đằng không mà lên, lao vút xuống hạ giới.
*****
Trong lương đình, Phổ Hiền dõi nhìn thiên không biến ảo khó lường nơi xa, nói:
- Hắn sẽ vẫn tiếp tục hướng tây?
Chính Pháp Minh Như Lai ngậm miệng không nói, lẳng lặng mà ngồi.
- Đợi thôi!
Địa Tạng vương thong thả nói:
- Dù sao thì kết quả cũng sắp có rồi. Đây mới chỉ là vòng thứ nhất, dù qua được, cũng chưa chắc đã là điều hắn muốn.
Thời này khắc này, trong lương đình nho nhỏ tề tựu đủ tứ đại Phật Đà của Phật Môn: Phổ Hiền, Văn Thù, Địa Tạng vương, Chính Pháp Minh Như Lai. Ngoài ra còn có Linh Cát Phật.
*****
Trong mảnh hắc ám, thân ảnh già nua của Pháp Minh xuất hiện trước mặt Huyền Trang, tay chống quải trượng nhẹ giọng nói:
- Hồng trần bể khổ, không bằng thành Phật.
Nháy mắt, Pháp Minh tan biến. Thay vào đó là Kim Trì trưởng lão, hắn nắm lấy bát, run rẩy nói:
- Nếu Huyền Trang pháp sư đã có thể thức tỉnh bần tăng, vì sao chính mình lại không thành Phật?
Nháy mắt, thân ảnh Pháp Minh lại chợt hóa thành ngục tốt trong thiên lao Đại Đường do Chính Pháp Minh Như Lai biến ra khi xưa, cách lên song cửa ngục nói:
- Huyền Trang, chuyện tới nước này, còn không thả xuống chấp niệm!
Từng trận ảo giác nối gót mà tới, Huyền Trang nhắm nghiền mắt lại, nhưng vẫn không cách nào giãy thoát được.
Trên đài sen, Như Lai khẽ há mồm, hờ hững nhắc lại một lần:
- Không bằng, thành Phật.
Lập tức, cả người Huyền Trang chợt run lên.