Đại Bát Hầu

Chương 860: Mẫu thân



Khắc sau, từng khuôn mặt lần lượt chợt lóe mà qua. Mẫu thân, phụ thân, ngoại tổ phụ, Pháp Minh sư phụ, Kim Trì trưởng lão, Thái Tông hoàng đế... Ai nấy đều không hẹn mà cùng trùng lặp câu kia với hắn.

- Hồng trần bể khổ, không bằng thành Phật...

Giống như ma chú không ngừng lặp lại, như từng thanh đao nhọn đâm thẳng tâm đầu Huyền Trang.

Nháy mắt, đau đớn đến từ sâu trong linh hồn men theo huyết mạch lan tràn đến từng ngóc ngách trong thân thể, cả người Huyền Trang loạng choạng như muốn ngã, ngay cả hô hấp đều có phần khó khăn, thống khổ tận cùng. Hắn ôm lấy lỗ tai, lung lay loạng choạng, thiếu chút thì té nhào xuống đất.

Không ai thấy được Huyền Trang đang giãy dụa trong lòng, không ai hiểu được khổ sở lúc này của Huyền Trang, cũng như từ lúc bắt đầu đến nay, không ai thấu hiểu quyết tâm tây hành của hắn.

Ai nấy đều chỉ nhìn mà thẫn thờ, vô tâm, cũng vô lực.

Trong đại điện, Như Lai miệng môi hé mở, không ngừng mặc niệm:

- Hồng trần bể khổ, không bằng thành Phật...

- Không... Không --!

Huyền Trang thất thanh kêu nói:

- Bần tăng không thành Phật, bần tăng thành Phật rồi, chúng sinh giải thoát thế nào?!

Vạn Phật quan trên đầu đã rơi rớt trên đất, khe khẽ lăn động. Trong gió nhẹ, tăng bào hất lên. Nước mắt tràn mi mà ra.

Bộ dạng thất thái đó trước giờ chưa ai từng thấy. Dù có là đương sơ khi biết được chân tướng về kẻ giết phụ hại mẫu hắn cũng chưa từng như thế.

Chúng nhân ngơ ngác mà nhìn, ngay chính hầu tử cũng thế. Tảng đá trong lòng vốn đã thả xuống lại lần nữa nhấc lên.

- Chúng sinh ngu muội, nếu có thể phổ độ, làm gì tới lượt ngươi?

Như Lai hỏi ngược lại.

Cả người Huyền Trang cả khẽ run lên, cuộn cong mình trên đất. Tròng mắt trợn tròn, lại vẫn cố bò về tây phương. Miệng không ngừng thuật lại lời ngày đó hắn nói với Thái Tông hoàng đế trong hoàng cung Đại Đường:

- Tây phương chư Phật không độ chúng sinh, ta liền độ... Tây phương chư Phật không tiễn kinh tới, ta liền đi lấy... Chúng sinh không cầu pháp, ta liền đưa đi... Chúng sinh không độ mình, ta độ chúng sinh...

- Ngươi độ chúng sinh, ngươi lấy cái gì để độ?

Như Lai hít sâu một hơi, thoáng ngước đầu lên, hai mắt nhắm nghiền nói:

- Tám trăm năm trước, ngươi chất nghi Phật pháp của vi sư, muốn cùng vi sư biện pháp. Vi sư chiều ý ngươi. Kết quả, ngươi tự nhập ma chướng, mất đi Phật quang. Vốn có thể trùng tu trăm năm về lại Phật vị, nhưng ngươi chọn đọa vào luân hồi thể hội nỗi khổ chúng sinh...

- Trải qua tám trăm năm, mười kiếp luân hồi, nếm khắp khổ nạn thế gian, vốn tưởng rằng ngươi sẽ biết sai, quay đầu là bờ, kết quả, ngươi vẫn chọn tây hành, muốn cùng vi sư lần nữa biện pháp.

- Một đường tây hành, ngươi độ ai, chứng được đạo gì?

Thời này khắc này, thanh âm đã không chỉ truyền vào tai Huyền Trang, mà truyền vào trong tai hết thảy sinh linh trong khắp tam giới.

Lăng Tiêu bảo điện chìm trong tĩnh lặng, lũ yêu ngơ ngác nhìn nhau, chư Phật giữa trời mặt không biểu tình. Tứ đại Phật Đà trong lương đình cũng sa vào trầm mặc.

Ai nấy đều đang chăm chú lắng nghe, hai mắt mở to.

- Xa Trì quốc, vốn là một mảnh thổ địa an tĩnh tường hòa, lại bởi ngươi đi đến mà tiếng giết tứ khởi. Ngươi phổ độ ai?

- Cầu Pháp quốc, quốc vương một lòng cầu Phật, lại cầu đến cái chết. Bách tính tin ngươi, lại rơi vào luân hồi. Đi như thế khác gì uổng công. Ngươi độ được ai?

- Hết thảy mọi thứ đều bởi ngươi mà lên, càng không cần nhắc tới chuyện phóng ra yêu hầu dưới núi Ngũ Hành sơn.

Khe khẽ thở dài, Như Lai nói tiếp:

- Nhìn thiên địa này xem, đã bị hủy hoại thành cái gì? Hết thảy, chẳng lẽ không phải ngươi đã tính tới từ khi bắt đầu? Nếu không bởi chấp niệm trong lòng ngươi, thiên địa này dù không hoàn mỹ, lại đâu đến nỗi như giờ. Thiện hoa, lại cũng có thể khai ra ác quả.

Lời Như Lai vang vọng tam giới, ai nấy đều yên ắng lắng nghe.

Trong Đâu Suất Cung, Lão Quân cúi đầu, nhè nhẹ xoa nắn mười ngón.

Trong Nữ Oa thần điện, Tu Bồ Đề vuốt nhẹ vách phỉ thúy, lặng lẽ chờ đợi.

Trong hoang dã, Cửu Đầu Trùng mình đầy thương tích đang được Vạn Thánh công chúa dìu đỡ mà đi chợt ngẩng đầu lên.

Trong rừng rậm, Bạch Tố thân mặc một bộ quần áo rách rưới, vẻ mặt mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

Thời này khắc này, Thanh Tâm chính đang dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Tây Ngưu Hạ Châu, Dương Thiền dẫn theo Đa Mục Quái và Bằng Ma Vương, Sư Đà vương, cũng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Tây Ngưu Hạ Châu.

Huyền Trang cuộn cong thân mình, thấp giọng nỉ non:

- Dù cho... Dù cho có khả năng khai ra ác quả, chẳng lẽ, bởi thế mà không nên chứng đạo? Không nên mưu vị lai phổ độ cho chúng sinh?

- Hẳn nên.

Như Lai chém đinh chặt sắt đáp nói:

- Nhưng tiền đề là, ngươi phải có đủ năng lực giá ngự hết thảy. Ngươi có năng lực đó ư? Ngươi không thể khống chế được yêu hầu, lại dám thả nó ra. Ngươi không ảnh hưởng được thế cục tam giới, khăng khăng lại dám kích lên ngàn tầng sóng. Chuyện tới nước này, ngươi còn không thừa nhận, mọi thứ hiện tại đều là bởi ngươi lỗ mãng mà ra?

Huyền Trang cắn răng, toàn thân run lên, thời này khắc này, trên miệng môi hắn không có lấy một tia huyết sắc. Từ trên trán, từng giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống.

Hắn từ từ vươn ra một cánh tay, năm ngón móc sâu vào trong bùn đất. Đau đớn, khổ sở hỗn tạp trong lòng, sớm đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Nhưng mà, hắn tịnh không ngất đi. Bởi vì Như Lai đang dùng thần thức khiến hắn phải gắng gượng.

Như Lai đang ép hắn.

Chư Phật muốn một kết quả, Như Lai, chẳng lẽ không muốn?

Chỉ là kết quả mong đợi có khác thôi.

Nơi xa, hầu tử ngước đầu, bật cười.

Thật là khéo, thật là diệu. Đương sơ, chẳng phải hắn cũng vì tranh luận như thế mà phá Đạo tâm, tán tu vị?

Chậm rãi mở mắt ra, Như Lai nói tiếp:

- Thế sự vẩn đục, thời cuộc hỗn loạn, sao có thể bằng một xoang nhiệt huyết là cải biến được? Từ ngày ngươi chọn cách đọa vào luân hồi, ngươi liền đã mất đi thần thông, mất đi quyền chưởng khống thế cục. Mất đi khả năng chứng đạo phổ độ.

Trong cơn đau đớn, Huyền Trang thất thanh kêu nói

- Nhưng, dám hỏi Phật tổ, nếu bần tăng không đọa vào luân hồi, thì làm sao hiểu được nỗi khổ chúng sinh, làm sao trọng thập chấp niệm, làm sao phổ độ?

- Đúng!

Như Lai nhàn nhạt khẽ cười, nói tiếp:

- Thế nên, bản thân điều này vốn là tử cục. Thả xuống chấp niệm, mới có thể thành Phật. Thành Phật, mới có thể có được thần thông. Có được thần thông, có được thọ mệnh dài lâu, thoát khỏi nhãn giới phàm tục, mới có khả năng phổ độ thế nhân. Nhưng bản thân chuyện thành Phật đã đồng nghĩa với vứt bỏ phổ độ, tuyển chọn tự độ.

Huyền Trang há há mồm, từng sợi gân xanh gồ lên trên trán. Hắn không ngừng run rẩy, tròng mắt mở to, không thốt được ra lời.

Trong lương đình, tứ đại Phật Đà lặng lẽ đứng nhìn.

Chính Pháp Minh Như Lai ngưng thị chén trà trên bàn án, thở dài một hơi sâu kín.

- Ngươi muốn tây hành, muốn lấy kinh. Giờ bản tọa nói thẳng cho ngươi hay, trên đường tây hành không có kinh mà ngươi muốn. Trong Đại Lôi Âm tự cũng không có. Trong tam giới này cũng chưa từng có, ngày sau, cũng sẽ không có ai tiếp bước ngươi. Hết thảy đến đây là ngừng. Không bằng, thành Phật.

- Không... Bần tăng không thành Phật... Bần tăng... Không thể thành... Phật...

Trong trạng thái dày vò thống khổ, hắn dần dần tê dại.

Thấy thế, Như Lai không khỏi nhếch môi cười nhẹ.

- Nhắm mắt, che tai? Chỉ có người trong chấp niệm mới cố tình nghe mà không nghe, nhìn mà không thấy. Nhưng mà, ngươi giữ được tâm mình ư? Tâm chết rồi, ngươi liền thành Phật. Tâm còn tại, ngươi liền tránh không thoát chất vấn từ bản tọa!

Huyền Trang không trả lời, hắn không cách nào hồi đáp. Hắn chỉ biết giãy dụa, gắng gượng bò hướng Linh sơn.

Nham thạch mài rách tăng bào, máu tươi thấm ra lẫn vào trong cát bụi, đỏ hồng.

Thời này khắc này, chúng nhân đều đã hiểu, tây hành thất bại thảm hại. Thừa lại, chẳng qua là khốn thú do đấu thôi.

Nhưng mà, liệu ai xoay vần nổi đây?

Chúng nhân đều chỉ biết lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi kết quả cuối cùng của tây hành, ngay chính bản thân hầu tử cũng chậm rãi khép mắt lại.

Song đúng lúc này, một đạo linh quang chớp qua. Như Lai thoáng mở to hai mắt. Một bóng dáng hư ảo xuất hiện sau lưng Huyền Trang.

Đầu người, thân rắn, thân mình to lớn vô cùng, lại khi sáng khi tối, không có thực thể.

Chúng nhân ngây dại.

- Nữ Oa!

Trong thần điện, Tu Bồ Đề chậm rãi bật cười, vành mắt ngưng thị vách phỉ thúy dần ướt át.

Ngay trước mắt tất cả mọi người, chỉ thấy Nữ Oa vươn hai tay ra, ngưng thành một quang cầu giữa không trung, gắn vào trong người Huyền Trang.

- Hài tử, để mẫu thân ta hộ ngươi đi qua chặng sau cùng này. Đi làm hết thảy những điều ngươi muốn làm. Ngươi là đúng, không ai có thể phủ nhận ngươi, dù cho hắn là Phật tổ.

Nháy mắt, toàn bộ thống khổ trong người Huyền Trang đều chợt tan biến, tất cả ảo giác tiêu tán vô tung!