Nữ Oa... Nương nương?
Huyền Trang khẽ run rẩy, từ từ đứng dậy. Ngẩng đầu ngước nhìn thân ảnh Nữ Oa giống như đại thụ che trời ngăn trở hết mọi phong vân khỏi người hắn.
Thoáng chốc, chư Phật trong lương đình giữa lưng núi sửng sốt, trầm mặc, không ai cất tiếng nói chuyện.
Đám yêu quái đứng nhìn trên sườn núi nơi xa đều há hốc mồm.
Trong Nữ Oa thần điện, Tu Bồ Đề cười khổ.
Trên đài sen, Như Lai chậm rãi thu lại ý cười.
Khắc này, thiên địa tịch tĩnh.
Nữ Oa ra tay, ai có thể đoán được? Có lẽ có lão hồ ly trên Đâu Suất Cung đoán được.
Lão hồ ly ấy giờ cũng thở dài một hơi, lắc đầu đành chịu.
- Ngươi là ai?
Nữ Oa chậm rãi quay mặt lại, liếc thấy Lục Nhĩ Mi Hầu sắc mặt bất thiện đứng gần đó.
Lục Nhĩ Mi Hầu nghiêng đầu xách côn lên, chỉ vào Nữ Oa nói:
- Ta không quản ngươi là ai, tóm lại, ngươi đánh không lại ta. Chuyện nơi này, ngươi đừng quản. Cút ra!
Nữ Oa mỉm cười nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, ánh mắt từ từ chuyển động, rơi ở trên thân hầu tử sau lưng hắn.
- Một danh hiệu thôi, có thật trọng yếu vậy không?
- Không trọng yếu ư? Ngay cả tên họ của mình cũng không được dùng, sống thế có nghĩa lý gì?
- Thế nên, ngươi muốn đánh với ta một trận?
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng ngẩn ngơ. Hắn quay đầu, phát hiện chúng nhân đều không ai cất tiếng.
Đối với những gì đang diễn ra, chư Phật giữa trời nhìn mà không thấy, bọn họ chẳng phải cùng một mục đích với mình ư?
Đám yêu quái nơi xa chỉ ngơ ngác mà nhìn, Thiên Bồng Quyển Liêm càng không hề có vẻ gì là hoảng loạn, chẳng lẽ kẻ mới tới này đứng phía bên kia?
Còn cả Linh sơn.
Âm ba bị triệt để cắt đứt, Như Lai cứ thế trầm mặc?
Đủ loại dị tượng như đang nhắc nhở Lục Nhĩ Mi Hầu, người này lai lịch không nhỏ.
Người trong Phật môn? Không giống.
Người trong Đạo môn? Cũng không phải. Vậy sẽ là ai?
Trận này nên đánh hay không, hắn có phần suy xét bất định.
Tay Kim Cô bổng giơ rồi lại hạ, hạ rồi lại giơ, nửa buổi, hắn mới do dự nói:
- Ngươi... Đừng quản chuyện không đâu, ngươi không quản ta liền không đánh ngươi.
- Nếu bản cung cứ muốn quản thì sao?
Nữ Oa vặn vẹo thân khu, chậm rãi tiến lên trước một chút.
Nghe được lời này, khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi giật nhẹ.
Hai người cứ thế giằng co, chúng nhân quanh bốn phía đều lẳng lặng mà nhìn.
Sau lưng Nữ Oa, Huyền Trang sớm đã là một mặt mệt nhọc khẽ khàng cuộn lên tăng bào, lầm lũi từng bước hướng tây.
Đúng lúc này, chỉ thấy thân hình Nữ Oa hơi lắc, tan biến. Khắc sau, nàng đã xuất hiện sau người Lục Nhĩ Mi Hầu, ngay bên cạnh hầu tử!
- Ngươi muốn làm gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu giận mắng một tiếng, Kim Cô bổng trong tay trực tiếp quét ngang về hướng Nữ Oa.
Chỉ thấy đuôi rắn Nữ Oa hất lên, thân hình giật lùi ra sau, chớp qua Kim Cô bổng.
Tức thì, chúng nhân phát hiện hầu tử vốn đang ngã xoài trên đất đã bị Nữ Oa dùng đuôi dài cuộn lên, hộ ở phía sau.
Lũ yêu trên sườn núi không khỏi cả kinh.
- Đây là muốn làm gì?
Trên đài sen, thần tình Như Lai dần trở nên âm trầm.
Lão Quân a a cười khổ.
Không đợi chúng nhân kịp có phản ứng, Nữ Oa đã nhún người đằng không mà lên, lao vút về phía đông.
Não hải Lục Nhĩ Mi Hầu “ông” lên một tiếng, ngây dại. Khắc sau, hắn vội quay đầu nhìn Huyền Trang đang lầm lũi tiến về hướng tây một cái, cắn răng, đằng không đuổi theo Nữ Oa. Miệng không ngừng kêu gào, nói:
- Đứng lại! Lưu hắn lại! Ngươi muốn làm gì!
Thoáng chốc, trên mặt đất trống trải chỉ thừa mỗi Huyền Trang và đám người Thiên Bồng.
Tiểu Bạch Long nhìn theo thân ảnh Lục Nhĩ Mi Hầu dần khuất xa, chợt hừ một tiếng, vung chân chạy tới chỗ Huyền Trang. Thấy thế, Thiên Bồng và Hắc Hùng tinh tấn tốc đi theo, không nói hai lời nâng Huyền Trang lên lưng ngựa...
*****
Đâu Suất Cung, “choang” một tiếng, chén trà trong tay Thông Thiên giáo chủ rơi rớt trên đất. Nước trà không chén lại không vãi ra ngoài.
Ba người tại trường cứ thế im lìm ngồi đó.
Lão Quân nhìn thẳng tiền phương, mãi mà không thấy nhúc nhích. Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi đầu vuốt râu, cũng không nhúc nhích. Ngay cả Thông Thiên giáo chủ vừa làm rớt chén trà cũng chỉ khẽ cúi đầu nhìn xuống một cái, rồi lại trầm mặc.
Hồi lâu, Thông Thiên giáo chủ cuối cùng nhịn không được, mở miệng nói:
- Tiếp theo phải làm thế nào? Hầu tử kia được cứu đi rồi.
- Đợi thôi. Còn thế nào được nữa?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thong thả thán nói:
- Thánh Già Ma Ni đều không muốn tiếp chiêu này, chẳng lẽ chúng ta đi tiếp? Trong thiên hạ kẻ có thể ra tay với Nữ Oa chắc rằng chỉ còn mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lão Quân cười khổ, lắc đầu, nhẹ giọng thán nói:
- Phiền toái lớn rồi đây...
*****
- Đứng lại! Ngươi đứng lại đó cho ta!
- Bất luận ngươi có là ai thì cũng phải lưu hắn lại! Bằng không lão tử mổ ngươi!
- Mẹ nó, ngươi có nghe ta nói không đấy?
Một đường đuổi theo, Lục Nhĩ Mi Hầu giận dữ gầm gào, Nữ Oa lại hoàn toàn làm như không nghe được.
Kim Cô bổng vươn dài quét ngang mà qua.
Phi hành lướt trên mặt đất, Nữ Oa có thể chứng kiến rõ ràng núi đồng hai bên bị một côn của Lục Nhĩ Mi Hầu bình định, có thể cảm giác được bình nguyên sau lưng bị vuốt ra khe rãnh. Cát đá tóe lên như biển gầm khuếch tán bốn phía, cắn nuốt hết thảy mọi thứ.
Nháy mắt, hai người đã bay vút qua ngàn dặm.
*****
Trong Nữ Oa thần điện, Tu Bồ Đề lặng lẽ chờ đợi.
*****
- Chúng ta cứ vậy mà nhìn?
Thông Thiên giáo chủ siết chặt nắm tay giận dữ hét:
- Cứ tiếp tục thế này, hầu tử kia còn có khả năng hợp tác với chúng ta? Dù đến lúc đó hắn có chịu, chỉ sợ cũng quá muộn!
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi quay đầu nhìn sang Lão Quân.
Chỉ thấy Lão Quân mặt không biểu tình im lìm ngồi đó, tay đặt trên đầu gối khẽ run rẩy, hai con mắt không ngừng chớp nháy.
Tựa hồ, tinh minh như hắn, lúc này cũng đang do dự.
- Cứ đặt đó mà không quản?
Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi đầu nhấp một ngụm trà.
- Không thể không quản!
Thông Thiên giáo chủ cao giọng quát lên:
- Cho dù chúng ta không muốn trực tiếp đối mặt Nữ Oa, thì cũng tất phải nghĩ ra cách nào đó! Không thể mặc chúng tiếp tục như vậy!
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh giọng nói:
- Nữ Oa ra tay, đối với hắn mà nói thì là chuyện tốt.
- Là chuyện tốt không sai! Nhưng với chúng ta lại là chuyện xấu! Tất phải ngăn trở! Tất phải ngăn trở!
- Nhưng mà...
*****
Giữa trời cao, Thanh Tâm đã nhìn thấy đường bờ biển Tây Ngưu Hạ Châu phía đằng xa.
*****
Lão Quân vừa mở miệng, lập tức, hai người còn lại đều an tĩnh lắng nghe.
- Nhưng mà...
Hơi dừng một chút, Lão Quân mới nói tiếp:
- Nhưng mà, lão phu từng đáp ứng một người, phải che chở hắn. Không thể nuốt lời được...
- Người nào?
Thông Thiên giáo chủ nghi hoặc nhìn sang Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Thần tình kia, không thừa nhận, lại cũng không phản đối.
Lập tức, Thông Thiên giáo chủ hoảng nhiên đại ngộ:
- Người nào, không lẽ là nha đầu Thanh Tâm? Chẳng phải... Sao ngươi hồ đồ như vậy? Đã đến lúc này rồi, còn băn khoăn chuyện lông gà vỏ tỏi kia?
- Lời hứa thì không phân lớn nhỏ.
- Đương sơ ngươi đáp ứng nếu nàng tan tành mây khói, khi ấy ngươi mới thực hiện! Kết quả thì sao?
- Nàng tan tành mây khói.
- Nhưng chẳng phải chúng ta đã cứu nàng về?
- Đó là ước định giữa chúng ta cùng Bồ Đề lão nhi, không liên quan tới nàng.
Thông Thiên giáo chủ tức tối cầm lên chén trà trước mặt nện mạnh xuống đất.
Lồng ngực không ngừng phập phồng, nửa buổi mà không thốt được tiếng nào.
*****
Hầu tử được Nữ Oa ôm vào trong ngực khe khẽ mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn thấy là khuôn mặt Nữ Oa.
- Ngươi đây là...
- Cứu ngươi.
- Ngươi cứu được ư? Cả ta ngươi đều đánh không lại...
Hầu tử cười khổ.
- Đương nhiên cứu được, chỉ là phải trả ra chút đại giá thôi. Dùng cách mà loại tiểu oa nhi mới sống mấy trăm năm như ngươi không nghĩ ra nổi.
Trong cát đá tung bay, tròng mắt hầu tử dần nghiêng hướng tiền phương, đột nhiên phát hiện mình đã được mang tới địa giới Nữ Nhi quốc!
- Ngươi muốn...
- Hư, đừng nói gì cả.
Nữ Oa ôm cứng hầu tử vào trong lòng, dùng thân khu to lớn ngưng tụ linh lực bảo hộ hắn, thấp giọng nói:
- Bản cung tự có cách giúp ngươi vượt qua kiếp này. Chẳng qua, ngươi phải đáp ứng bản cung một chuyện.
- Chuyện gì?
- Sau khi vượt qua kiếp này, ngươi phải tiếp tục bảo hộ Huyền Trang tây hành. Mục đích của ngươi không thể cứ là đánh bại Như Lai, hẳn phải tận lực giúp Huyền Trang chứng đạo. Bản cung cũng có mỗi điều kiện đó thôi, đáp ứng, bản cung liền cứu ngươi.
- Chẳng phải... ta vẫn đang một mực bảo hộ hắn?
- A ha ha ha, phải hay không, trong lòng ngươi rõ ràng. Có đôi lúc dù là cùng theo đuổi một kết quả, nhưng động cơ bất đồng, chuyện làm ra cũng sẽ bất đồng. Tỷ như nếu ngươi một lòng muốn giúp Huyền Trang chứng đạo, thì tuyệt sẽ không lao đầu vào đánh trận này với Lục Nhĩ Mi Hầu.
Hầu tử không đáp.
- Tốt rồi, không thời gian để dài dòng nữa. Ngươi không nói, bản cung xem như ngươi đáp ứng. Thực hiện lời hứa hay không, tùy ngươi.
Nói xong, thân hình Nữ Oa đột ngột hạ thấp. Hướng đâm thẳng tới là Nữ Oa thần điện!