Dưới mặt đất, thần dân Nữ Nhi quốc sớm đã triệt ra xa xa. Đứng ở ngoại vi hoang mạc dõi mắt nhìn về bên này.
*****
Trên trời cao, thân hình Nữ Oa vẽ ra một đường cong, xông thẳng hướng tới Nữ Oa thần điện. Thần tình băng lãnh như một pho tượng đá.
Hầu tử bị nàng ôm vào trong ngực sớm đã thoi thóp một hơi.
*****
Nơi sâu trong thần điện, Tu Bồ Đề khe khẽ vỗ về vách phỉ thúy, đôi môi run lên, nhỏ giọng nỉ non.
Thời này khắc này, thứ đang dần phù hiện trong đầu hắn là cảnh tượng hơn sáu trăm năm trước. Chín chiếc mệnh bài lần lượt nổ bung.
Hết thảy sao mà tương tự. Đó, đều là đại giá...
*****
Lão Quân từ từ cúi đầu, nhẹ giọng than thở.
Chúng nhân trong Đâu Suất Cung đều yên lặng, trầm mặc.
*****
Lục Nhĩ Mi Hầu vội vội vàng vàng đuổi đến.
Hắn chợt phát hiện thấy Nữ Oa đang hạ thấp độ cao, có lẽ chuẩn bị rớt đất. Thấy thế hắn không khỏi thở phào một hơi, siết chặt Kim Cô bổng, chuẩn bị bắt đầu cho trận chiến sau cùng.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn đột nhiên chứng kiến Nữ Oa lơ lửng trên bầu trời thần điện.
- Khởi --!
Một tiếng kêu quát cao vút, lập tức mặt đất khe khẽ chấn động.
Lục Nhĩ Mi Hầu chợt mở to tròng mắt, Kim Cô bổng trong tay không khỏi siết chặt lại.
*****
Nơi sâu trong thần điện, đá vụn lăn lộn.
Tu Bồ Đề nhìn đăm đăm vách phỉ thúy trước người từ từ lùi ra sau, thẳng đến góc tường.
*****
Trong lương đình, chư Phật Đà lặng lẽ đứng đó, song mi cau chặt.
*****
Nữ Oa chậm rãi quay đầu, nhìn sang Lục Nhĩ Mi Hầu.
Dưới thân nàng, trong rung động mãnh liệt, thần điện chính đang dần sụp đổ. Những cục đá rơi rụng kia bỗng thập phần quỷ dị trôi nổi giữa không trung, lơ lửng khắp bốn phía.
Lục Nhĩ Mi Hầu cả kinh, thân hình bất giác lùi ra sau.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, tu vị Nữ Oa rất cao, cao đến xa quá cảnh giới Đại La Hỗn Nguyên đại tiên. Song chưa hề lên tới Thiên Đạo. Trọng yếu nhất chính là, tựa hồ có thứ gì đó đang hạn chế nàng. Nếu không thế, Lục Nhĩ Mi Hầu chắc cũng không dám lớn mật đuổi theo đến tận đây.
Nhưng mà, giờ đột nhiên quay đầu là có ý gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu nghĩ không rõ ràng. Để đảm bảo, hắn đành phải lặng lẽ chờ đợi.
Chút thời gian ngắn ngủi, hết thảy bốn phía đã biến hóa nghênh trời lệch đất.
Sơn nham sụp đổ, đá đất xung quanh thần miếu lại phù thẳng lên không. Cỏ cây bị rút lên tận gốc, thậm chí sinh linh không kịp chạy thoát cũng bị dẫn lên trời cao. Hệt như trong thiên không có một khối nam nhâm cự đại đang dẫn dắt, hút lấy mọi thứ quanh đây.
Hồ bạc vốn bình tĩnh chợt nổi lên sóng cả, nước trong hồ cũng như muốn bay vút lên, sóng nước cuộn trào.
Mắt thấy một màn không thể tưởng tượng này, Lục Nhĩ Mi Hầu lắp bắp hỏi:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Nữ Oa hờ hững đáp nói:
- Bản cung, muốn lấy mạng ngươi.
Vừa nghe, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức bật cười.
Nhưng mà, Nữ Oa lại không cười.
- Ngươi ra đời chưa sâu, dù làm sai cái gì, kỳ thực cũng là thân bất do kỷ. Điểm này, bản cung hiểu được. Có điều, với thế cục bây giờ, tất phải có người làm ra hy sinh. Thế nên, ủy khuất ngươi.
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì? Giết ta? Ha ha ha ha.
Lục Nhĩ Mi Hầu ngửa đầu cuồng tiếu nói:
- Chắc ngươi không biết, ai cũng không giết được ta. Dù có là Phật tổ hay Đạo tổ cũng không làm được. Ha ha ha ha.
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Nữ Oa, lại phát hiện dù đã biết điểm này, trên mặt Nữ Oa vẫn không có lấy nửa tia thần sắc phập phồng. Biểu tình như thể đang nói cho hắn, hắn chết chắc rồi, trốn không thoát được. Thái độ kiên định, thậm chí không có một tia một hào dao động.
Lập tức, tiếng cười đình chỉ, phảng phất bị người cường hành ách đứt. Trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên phù hiện một tia dự cảm chẳng lành.
Thời này khắc này, trong chấn động mãnh liệt, Nữ Oa thần điện to lớn dưới thân hai người đã triệt để tan vỡ. Từ nơi tan vỡ gồ lên một gò núi cự đại, nứt nẻ. Trên gò núi hiện ra từng vệt khe rãnh, rộng tới vài trượng, đủ để nhét nguyên một con voi.
Thấu qua khe rãnh, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên phát hiện một thứ vượt xa khỏi tất cả sự vật mà hắn từng nhận thức -- một khối phỉ thúy cự đại!
- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?
Dự cảm chẳng lành trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu càng thêm nồng liệt. Hắn bất giác giật lùi ra sau.
- Bản cung nói, muốn lấy mạng ngươi.
Ngữ khí Nữ Oa vẫn hờ hững như thường.
- Không thể nào! Trong thiên hạ này, không có bất kỳ ai có thể giết được ta --!
Phỉ thúy cự đại chôn dấu trong lòng đất mấy ngàn năm đã triệt để thăng lên khỏi mặt đất, kéo theo đó là từng khối đá vụn bám trên mình nó rơi rụng, trôi nổi giữa không trung.
Thứ trong khối phỉ thúy càng lúc càng rõ nét.
Lục Nhĩ Mi Hầu mở to hai mắt, ngây dại mà nhìn.
Thẳng đến khi khối phỉ thủy cự đại trôi nổi ra sau lưng Nữ Oa, lúc bóng dáng ảm đạm trong mặt phỉ thúy trùng điệp cùng thân hình nàng, Lục Nhĩ Mi Hầu mới hoảng nhiên đại ngộ.
- Đây là... Chân thân của ngươi?
Nữ Oa không trả lời.
- Ta hiểu rồi, xem ra, vừa nãy là ngươi cố ý che giấu tu vị.
Lục Nhĩ Mi Hầu siết chặt Kim Cô bổng, cắn răng nói:
- Chẳng qua, ngươi vẫn không thắng được ta, chí ít không giết được ta, dù tu vị cao đến vậy, cũng vô dụng!
- Vậy ư?
Trong lòng lộp bộp một tiếng, hầu tử mở to tròng mắt nhìn đăm đăm Nữ Oa.
Chỉ nghe phỉ thúy sau lưng phát ra một tiếng “ông”, khắc sau, một vòng quang hà màu xanh chợt nổ tung. Vòng sáng thúy lục vô thanh vô tức khuếch tán men theo mặt đất, nháy mắt đã bao trùm vạn vật.
*****
Trên đài sen, thần tình Như Lai ngưng trọng đến cực trí. Đây là điều vạn năm qua chưa từng có.
Chúng Phật Đà La Hán bốn phía đều kinh ngạc mà nhìn.
*****
- Đáng ư?
Một thanh âm chợt vang lên trong não hải Nữ Oa. Đó là tiếng của Như Lai.
- Sao không đáng? Vì con ta, mọi thứ đều đáng được.
Nữ Oa hờ hững đáp.
Chỉ thấy Nữ Oa dần lùi bước ra sau.
Phỉ thúy lập tức chấn động mãnh liệt, ra liền một chuỗi tiếng vang “ông ông” giống như ngàn vạn con ong mật vẫy cánh gào rít giữa thiên địa.
Dự cảm chẳng lành trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu đã diễn hóa thành từng tia sợ hãi. Hắn thẫn thờ nhìn Nữ Oa, nuốt khô một ngụm nước bọt.
Trường diện trước mắt thực sự quá quỷ dị, theo lẽ thường, đáng lý hắn nên triệt thoái, sau đó hẵng làm tính toán. Có điều, hắn nguyện cứ vậy mà lui?
Hầu tử còn ở trong tay Nữ Oa, đó là đối thủ mà có nằm mơ hắn cũng muốn xé nát. Cơ hội tốt như thế, hắn nguyện cứ vậy bỏ qua?
Đó là điều hắn không cách nào chấp nhận, dù bất cứ giá nào.
Hắn do dự, không ngừng do dự.
Thời gian dần dần trôi đi, tiếng vang “ông ông” càng lúc càng lớn, đến nỗi Lục Nhĩ Mi Hầu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
- Đừng... Đừng cố lộng huyền hư. Vô dụng thôi, ta đã tra được rất rõ ràng. Ta là tu giả đã từng lên tới Thiên Đạo, giữa thiên địa này, không có thứ gì có thể thương tính mạng ta, ngươi không lừa được ta!
- Vậy ư?
Nữ Oa vẫn từng bước lùi ra sau, thân hình đã tiếp cận phỉ thúy trong gang tấc:
- Nếu đã thế, vậy thứ trước nay ngươi vẫn luôn sợ hãi là gì?
Nghe đến đó, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức ngây người.
Đúng lúc này, chỉ nghe “răng rắc”, một tiếng vang thanh thúy, một vết rách nhỏ bé xuất hiện trên vách đá trơn bóng, tấn tốc lan tràn!
Lục Nhĩ Mi Hầu ngơ ngác.
*****
Cách đó ngàn dặm, Dương Thiền dẫn theo một đám yêu tướng phong trần mệt mỏi bay đi, lúc này chợt vội ngưng lại lơ lửng giữa trời. Chúng yêu sau lưng cũng lần lượt dừng lại.
Ngay trước mặt bọn họ, phía cuối chân trời, nương theo thiểm điện giao thác, một điểm đen cự đại chính đang chậm rãi hình thành.
*****
Thiểm điện như từng cột đá chống trời từ trên cao nện xuống, quét ngang hết thảy. Tất cả những thứ chạm đến, bất luận là nham thạch hay cây cối, toàn bộ đều hóa thành tro bụi trong chớp mắt.
Nhìn lốc xoáy đen nhánh chính đang tấn tốc hình thành trên cao không, khắc này, đầu óc Lục Nhĩ Mi Hầu trống rỗng.
Thân hình Nữ Oa vẫn đang dần rụt ra sau, ở phía đó, khối phỉ thúy cự đại đã nứt ra một vết rách.
Thông qua vết rách, có thể rõ ràng thấy được bóng dáng trong phỉ thúy, trên khuôn mặt cùng một hình một dạng với Nữ Oa, tròng mắt chậm rãi mở ra.
- Không sai, ngươi từng lên tới Thiên Đạo, đã có bất tử chi thân. Trong tam giới không bất cứ ai, không bất cứ cách nào có thể triệt để hủy diệt ngươi. Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Ngươi vẫn sợ hãi thiên kiếp. Chỉ là không biết lúc nào nó sẽ hàng lâm lên người ngươi thôi. Vừa khéo, bản cung cũng là một người có thể đưa tới thiên kiếp.
Chỉ thấy Nữ Oa khẽ khàng xoay người, nhè nhẹ vung tay, hầu tử thẳng đến bị nàng hộ ở trong ngực huyền giữa không trung, chậm rãi dời vào trong mặt phỉ thúy vừa nứt ra. Đồng thời với đó, chân nhân nét mặt ngốc trệ trong vách phỉ thúy bn cũng lay động đuôi rắn dài ngoằng, bay ra từ trong vết rách.
Lục Nhĩ Mi Hầu triệt để ngây dại. Khắc này, da gà nổi lên khắp người. Nhìn lên lốc xoáy đã hình thành trên đỉnh đầu, Lục Nhĩ Mi Hầu há hốc mồm, lại không nói được nên lời.
- Đừng cố giãy dụa, con ta, để mọi thứ kết thúc thôi.
Lướt qua chân nhân Nữ Oa, hầu tử được đưa vào trong khối phỉ thúy, cùng lúc đó, chân nhân Nữ Oa cũng triệt để thoát khỏi mọi trói buộc, ôm ấp cùng một chỗ với hồn thể, dung hợp.
Khi hết thảy kết thúc, Nữ Oa hờ hững quay mặt sang nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, nhẹ giọng cười nói:
- Đừng lo, bản cung sẽ tới hư không bầu bạn cùng ngươi. Ngươi, sẽ không cô đơn.
Ngay trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, sau lưng Nữ Oa, vết nứt trên vách phỉ thúy chậm rãi lành lại. Triệt để bao bọc hầu tử vào trong, cách tuyệt hết mọi khí tức.
- Không... Không!
Lục Nhĩ Mi Hầu kinh hoảng thất phe phẩy đầu:
- Ta không muốn tới chỗ quỷ quái kia! Ta không muốn --!
Gào thét lên, hắn vung Kim Cô bổng nện tới Nữ Oa nện!