Dưới mặt đất, trên không trung, ai nấy đều trơ mắt mà nhìn. Ngay cả Dương Thiền cũng là như thế.
Hàng mi từ từ buông ra. Tâm tạng nhảy động kịch liệt, ngơ ngác nhìn hầu tử và Thanh Tâm ôm nhau giữa thiên không.
Khắc này, nàng quên cả hô hấp. Đầu óc trống rỗng.
*****
Trên đài sen, Như Lai đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy, mặt không biểu tình ngước nhìn tiền phương. Nắm tay dần siết chặt.
Chúng Phật Đà bốn phía phảng phất như đều ý thức được điều gì, dồn dập tránh lui, ai nấy cũng đều mở to hai mắt dõi nhìn Như Lai.
*****
Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng nhìn theo hầu tử và Thanh Tâm, tay nắm Kim Cô bổng run lên lẩy bẩy.
*****
Cuồng phong hất lên tay áo, Huyền Trang lẳng lặng đứng nghiêm ở đó, lẳng lặng mà nhìn. Thần tình băng lãnh như pho tượng đá.
*****
Trong linh lực loạn lưu, hầu tử cúi đầu, khe khẽ vỗ về khuôn mặt Thanh Tâm, nhìn cô gái ngốc vì hắn hy sinh hai đời, đến kiếp thứ ba vẫn lần nữa như thiêu thân lao đầu vào lửa.
*****
- Không thể làm Hoàng Yến tinh được ư?
*****
- Hầu tử... Nếu ngươi tu thành... Nhớ dẫn ta về Hoa Quả Sơn... Ta không muốn... Cách ngươi... Quá xa...
*****
- Cuối cùng, bần tăng như nàng sở nguyện, cho nàng một bộ xác thịt quan tuyệt tam giới. Cho nàng đôi mắt màu xanh lam, đôi mắt sẽ yêu một con khỉ. Để nàng đầu thai, tiến vào Tà Nguyệt Tam Tinh Động, trở thành đệ tử Thanh Phong tử, chờ đợi ngươi vượt qua mười vạn tám ngàn dặm mà đến.
*****
- Hầu tử, xin lỗi, ta yêu ngươi...
Thân thể trôi nổi giữa hư không từ từ vụn đi.
*****
Từng hồi họa diện chớp qua trong đầu hầu tử.
- Vứt bỏ, được hay không...
Thanh Tâm khẽ run rẩy, vỗ về khuôn mặt hầu tử:
- Ta không muốn lại thấy ngươi chịu khổ. Chúng ta cùng nhau... Cùng nhau vứt bỏ, được không?
Hai mắt trong veo sáng ngời, hắt chiếu quang huy thiểm điện giao thác, tán phát ra quang trạch khiến người lạnh lẽo.
- Xin lỗi, ta không thể đáp ứng ngươi.
Hầu tử nhè nhẹ đẩy nàng ra:
- Ngươi phải sống tiếp, dù chỉ còn lại một mình, ngươi cũng phải được sống tiếp. Ta không muốn... Ngươi lại vì ta mà chết.
Trong thiên không, hai thân ảnh chầm chậm tách ra.
Thanh Tâm kinh hoảng nhìn theo hầu tử, nhìn hầu tử mặt không biểu tình siết chặt Thiết Can binh.
Ngay sau đó, trước mắt nàng, Lục Nhĩ Mi Hầu và hầu tử trùng trùng lao vào nhau.
Xông đâm khiến cả thiên kiếp đều vì đó mà chấn động. Xung kích mãnh liệt chấn đãng mà ra, toàn bộ tam giới đều khẽ run lên. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không còn bất cứ ai kinh thán nữa.
Mọi thứ đều nghiêng ngả giữa đất trời.
Cuồng phong cuốn theo cát bụi phất qua bên người, Dương Thiền lại chỉ thẫn thờ đứng đó, ngơ ngác mà nhìn. Nhìn hai con khỉ tiếp tục sinh tử tương bác trong thiên không.
Một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.
*****
Dưới thiên kiếp, hai thanh binh khí huyễn hóa ra vô số ảo ảnh không ngừng va đập, xung kích tán phát ra từng đợt từng đợt, tứ ngược liên hồi.
- Ngươi không muốn mạng à? Ngay dưới thiên kiếp cũng dám vung ra đánh?
Hầu tử cườn gằn, gầm gào.
- Ta đổi ý rồi, ta muốn tự tay giết ngươi! Tự tay giết ngươi!
- Nhưng ngươi giết không được! Ha ha ha ha!
- Giết không được, cũng phải giết, cũng phải giết --!
Lục Nhĩ Mi Hầu gầm gừ, khua múa Kim Cô bổng, phương tấc loạn hết cả.
*****
Nhìn thân ảnh giữa trời cao, Tu Bồ Đề cười lên ngây dại.
*****
Khắc sau, hai thanh binh khí gác cùng một nơi, song phương dồn hết toàn lực, không ai nguyện ý giật lùi nửa bước.
Đúng lúc này, ngay sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu, trọn cả Linh sơn bỗng chấn động.
Hầu tử mở to tròng mắt.
Chỉ thấy cây cối vốn đang an tĩnh trên Linh sơn chợt phất phới tung bay. Một pho Phật Đà từ từ nhô lên. Thân khu khổng lồ như núi đồng!
*****
- Phật tổ muốn làm gì?
Linh Cát nhìn lên ảo ảnh cự đại trên đỉnh đầu, nhỏ giọng hỏi.
- Chắc là muốn kết liễu hết thảy.
Địa Tạng vương khẽ đáp:
- Cũng được, dù sao tây hành đã kết thúc.
*****
Không đợi hầu tử kịp có phản ứng, chỉ thấy bàn tay cự đại đã ập tới.
- Ngươi muốn làm gì --!
Lục Nhĩ Mi Hầu phát giác thấy dị dạng, vội rít lên:
- Ta là Phật Đà! Ta cũng là Phật Đà! Ta cũng là Phật Đà --!
Không ai trả lời.
Đôi cự thủ giống như ảo ảnh cứ thế siết cứng hắn và hầu tử vào nhau.
Lục Nhĩ Mi Hầu liều mạng giãy dụa, kêu khóc. Nhưng mọi thứ đều vô ích.
Xúc thủ thiên kiếp truy đuổi mà đến gộp cùng cự thủ trói chặt hai con khỉ.
Trong kim quang lộng lẫy, hầu tử từ từ khép mắt lại, giải trừ hết mọi phòng bị. Thiết Can binh dần rời tay.
- Đây chẳng phải kết cục mà ngươi sớm nên biết? Ngươi không có Phật tâm, lại vẫn nguyện ý hợp tác với chúng, kết cục thế này đâu có gì là lạ.
- Không --! Ta không muốn kết cục này!
Lục Nhĩ Mi Hầu gồng mình giãy dụa, gầm gào. Nhưng thiên kiếp đã trói cứng lại, buộc chặt hắn lẫn hầu tử vào nhau.
Vô Cực, không có giới hạn lực lượng. Nhưng mà, tu vị Thiên Đạo cũng chỉ là tiếp cận Thiên Đạo mà thôi, bọn họ rốt cục không phải trật tự thực sự. Bất luận lực lượng được đề thăng tới đâu, thiên kiếp cũng đều cường đại hơn hẳn!
Xúc thủ thiên kiếp từ từ căng cứng, kéo cả hai vào trung tâm lốc xoáy.
Một kẻ sớm đã vứt bỏ đề kháng, một kẻ vẫn kêu khóc giãy dụa như đứa trẻ.
Kết cục có lẽ đã chú định, nhưng mà, đây liệu có là kết cục cuối cùng?
Không, hết thảy, có lẽ mới vừa vặn bắt đầu.
Trên Linh sơn, hai mắt Như Lai khẽ tán phát ra quang mang.
Khắc sau, hai con khỉ bị trói vào nhau. Trong quang hoa lộng lẫy, hai thân xác bắt đầu dung hợp!
*****
- Liên thủ cùng thiên kiếp? Hắn... Hắn muốn làm gì?
Lão Quân bỗng kinh hô, ngạc nhiên nhìn hướng Linh sơn.
Nữ Oa ngưng thị mặt đất trống trơn phía tiền phương, khẽ cười thảm đạm.
- Hắn muốn để... Thiên kiếp lấy đi cả ba người.
Tu Bồ Đề nhẹ giọng thán nói:
- Bí pháp Phật môn có thể dẫn về Lục Nhĩ Mi Hầu từ trong hư không, tự nhiên cũng có thể khiến hai linh hồn quy về một mối.
Lão Quân mở to tròng mắt, quay sang nhìn Nữ Oa.
Chỉ thấy Nữ Oa thoáng cười nhẹ, ngẩng đầu nói:
- Cũng tốt. Nếu không phải bản cung cường hành tham dự, khiến thiên địa hạo kiếp thăng cấp, tam giới đâu cần tao thụ khổ nạn như thế. Việc đến nước này, hẳn phải có người trả ra đại giá.
*****
Hai khu thể đè ép nhau bắt đầu hóa thành dịch thể dung hợp lại.
Lục Nhĩ Mi Hầu khổ sở giãy dụa, kêu gào. Hầu tử thần tình ngốc trệ.
Bị kim sắc quang hoa kéo xé, hồn phách hai người chính đang từ từ thoát xác mà ra, đan chéo vào nhau.
Trong cơn sợ hãi cực độ, Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay kéo xé mặt mình, hắn dùng tận toàn lực, máu thịt trên người bị kéo xuống, lộ ra xương cốt trắng bệch. Nhưng mọi cố gắng đều đã vô ích.
Thân thể dung hợp, linh hồn dung hợp vẫn được tiếp tục. Ngay cả máu thịt bị Lục Nhĩ Mi Hầu kéo xuống đều không cách nào trốn thoát, sau khi xoay chuyển một vòng giữa không trung liền ngoan ngoãn quay về. Giống như nước trong hồ bị hất lên cao cao, lại lần nữa rớt rơi trở lại.
Dần dần, Lục Nhĩ Mi Hầu không còn giãy dụa. Hoặc nói cách khác, hắn giãy dụa không nổi. Máu thịt trên người đã hòa tan gần hết, linh hồn cũng bị cường hành rút ra, dung hợp cùng với hầu tử.
Trên trời cao, thứ chứng nhân nhìn thấy gần gần chỉ là xúc thủ thiên kiếp không ngừng xoa vuốt huyết cầu. Thân thể, hồn phách hai người đều ở trong đó. Hoặc nói cách khác, giờ bọn họ chỉ còn là một người.
Lại một xúc thủ cự đại vươn hướng Nữ Oa.
Nữ Oa không né tránh.
Tức thì, xúc thủ kia quấn chặt lấy Nữ Oa.
Bị thiên kiếp cường hành lôi kéo, rất nhanh huyết cầu do Lục Nhĩ Mi Hầu và hầu tử hỗn hợp mà thành liền bị nuốt vào hư không, trong khi Nữ Oa cũng mặc cho thiên kiếp dẫn dắt thân thể bay tới trung tâm lốc xoáy.
Chúng nhân lặng lẽ dõi theo, ngây dại. Huyền Trang cũng thế.
Ngay sát na bốn mắt chạm nhau, Huyền Trang tựa hồ bỗng nhớ tới điều gì.
- Con ta, ta không hối hận.
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Huyền Trang:
- Phải có người thử đi thay đổi, phải có người đi tranh thủ. Ngươi đã tận lực rồi.
Khắc ấy, tay Huyền Trang khẽ run lên. Tàng Tâm thạch trong tay áo rơi rớt xuống đất, nứt vỡ...