Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 68



“Alo, cô Bảo? Vâng, là cháu, Tiểu Hạo đây. Cháu muốn hỏi, loại nước nhà mình hay uống, có phải do chú Lưu mang đến không?”

Anh ta bật loa để Giang Hoài Tuyết nghe rõ.

“Đúng rồi, là Lưu tổng mang đến.” Cô Bảo nói, giọng sang sảng: “Lưu tổng trước hay mang hải sản, trái cây nhưng Cảnh tiên sinh bảo ăn không hết, phí lắm, nên không cho mang nữa. Ông ấy chuyển sang tặng nước. Nghe nói nước này đắt tiền, dùng nấu cơm, pha trà ngon hơn nước thường.”

Giang Hoài Tuyết nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh.

Thấy sắc mặt cô, Cảnh Dư Hạo vội nói vài câu rồi cúp máy.

“Giang tiểu thư, nước này…”

Giang Hoài Tuyết nắm chặt chai nước: “Nước này có vấn đề.”

Cô tiện tay lấy một cái chén trà trên bàn, đổ nước từ chai vào rồi rút từ túi ra một lá bùa tam giác ném vào chén. Hai ngón tay khép lại, vẽ vài nét phù chú trên không trung.

Nước trong chén đột nhiên sôi sục như bị đun sôi phát ra tiếng lộc cộc.

Cảnh Dư Hạo trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt. Đang định hỏi thì nước trong chén trà càng lúc càng dâng cao, màu nước trong suốt ban đầu dần đổi sắc. Chỉ trong chớp mắt, nó như bị nhỏ mực chuyển thành màu đen kịt.

Giang Hoài Tuyết nhăn mặt, lấy một chén trà khác bên cạnh, “xoảng” một tiếng úp lên chén nước.

“Thấy chưa?” Cô hất cằm về phía Cảnh Dư Hạo.

“Đây chính là nguyên nhân khiến bố mẹ anh gặp chuyện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh Dư Hạo tái mặt: “Lưu… Ông ta dám làm vậy!”

Sự thật bày ra trước mắt, anh ta không còn muốn gọi ông ta là “chú Lưu” nữa.

“Hai nhà chúng tôi bao năm thân thiết, bố mẹ tôi xem ông ta như bạn chí cốt. Hồi tôi học cấp hai, công ty ông ta thua lỗ, nhà tôi không nói hai lời cho ông ta vay mấy trăm triệu không cần giấy nợ hay lãi suất. Anh em cũng chỉ đến thế! Sao ông ta lại làm vậy?!”

Giang Hoài Tuyết im lặng. Cô biết anh ta không thực sự hỏi mình, chỉ là không thể hiểu nổi.

Nhưng lòng người là vậy, dù là cỗ máy tinh vi hay người thông minh nhất cũng không thể nào hiểu thấu hết ý nghĩ của kẻ khác.

Căn nhà chìm vào tĩnh lặng.

Cảnh Dư Hạo nghiến chặt răng: “Ông ta dám làm thế, dám giở trò trong nước uống mà không sợ bị điều tra sao?”

Anh ta thật sự không hiểu sao đối phương cả gan đến vậy, công khai động tay chân vào đồ ăn thức uống. Nếu nhà họ Cảnh xảy ra chuyện, cảnh sát điều tra, chẳng phải sẽ nhanh chóng lần ra đầu mối?

Giang Hoài Tuyết lắc đầu, gõ nhẹ vào chai nước: “Tra không ra đâu.”

Cô thẳng thừng vạch trần sự thật: “Nếu tôi đoán không sai thì ông ta dùng phù ô thủy. Loại bùa này gặp nước sẽ phát huy tác dụng, tụ tập khí đen, làm rối loạn trường khí của người uống. Nhưng nó không để lại dấu vết, các công cụ kiểm tra thực phẩm khoa học không phát hiện được.”

Cô cố ý giải thích đơn giản cho người ngoài ngành.

“Như ví dụ về nước hoa tôi nói lúc nãy, bình thường anh mang mùi hương khỏe mạnh, nhưng khi uống phải nước có phù ô thủy, anh sẽ thu hút những thứ xấu vào cơ thể, dễ gặp chuyện chẳng lành hơn. Thủ đoạn này kín đáo hơn nhiều so với đặt vật bất tường trong nhà hay dùng bát tự sinh thần của bố mẹ anh để yểm bùa.

Anh nghĩ xem, tai nạn giao thông của bố mẹ anh hôm qua, cảnh sát có phải bảo sơ bộ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn không? Tôi nói luôn, kết luận cuối cùng chắc chắn cũng là ngoài ý muốn.”

Giang Hoài Tuyết lạnh lùng, giọng điềm tĩnh. Mỗi khi gặp chuyện thế này, cô dường như luôn bình thản.