“Đây là vấn đề xác suất. Bố mẹ anh vì dùng nguồn nước này lâu dài, xác suất gặp xui xẻo bị tăng lên. Hiểu ý tôi không?”
Cảnh Dư Hạo run rẩy, sắc mặt thẫn thờ: “Ý cô là… dù ông ta có dùng trăm phương ngàn kế hại nhà tôi thì chúng tôi vẫn không có bằng chứng?”
“Đúng vậy.” Giang Hoài Tuyết đặt chai nước xuống bàn: “Nếu không, anh nghĩ anh mang chai nước này đi báo cảnh sát, ông ta sẽ bị kết tội sao?”
Cảnh Dư Hạo nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh cố kìm nén.
“Chẳng lẽ chỉ có thể để vậy sao?”
Giang Hoài Tuyết không đáp.
Cảnh Dư Hạo đột nhiên đứng bật dậy khỏi sofa, định quỳ trước mặt cô.
Giang Hoài Tuyết giơ tay ngăn: “Đừng…”
Cảnh Dư Hạo cảm thấy đầu gối vừa khuỵu xuống bị một lực mềm mại như gió như nước chặn lại. Chân anh ta không nghe lời bị ép đứng thẳng.
Anh ta sững sờ, kinh ngạc nhìn cô. Đây… đây là gì? Khí công sao?
Giang Hoài Tuyết không định giải thích. Cô phẩy tay, tứ chi anh ta lại tự do.
“Tôi không thích nhận đại lễ của người khác. Ngồi xuống đi.”
Cảnh Dư Hạo nghiến răng: “Nhưng tôi muốn nhờ cô một việc.”
Giang Hoài Tuyết hỏi: “Muốn tôi lấy độc trị độc?”
Cô khẽ lắc đầu: “Tôi không làm đâu, chuyện này tổn công đức.”
Bản thân cô đã bị Thiên Đạo để mắt, tuổi thọ vốn không dài. Dù giờ tu luyện công pháp, cô cũng không biết sống thêm được bao năm, tuyệt đối không thể đụng vào việc chủ động hại người.
Cảnh Dư Hạo tức giận: “Ông ta hại nhà tôi được, sao tôi không thể trả đũa? Bị kẻ ác hại mà không được báo thù, lý lẽ gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Hoài Tuyết bình tĩnh: “Anh cũng nói rồi, ông ta hại nhà anh. Đây là nhân quả của nhà anh chứ không phải của tôi.”
Cảnh Dư Hạo cứng họng.
Đúng vậy, Giang Hoài Tuyết chủ động đề nghị giúp nhưng không nói sẽ giúp anh ta hại người.
Với anh ta, đó là báo thù cho gia đình. Nhưng với cô, đó là ra tay với người xa lạ.
“Tôi có thể trả tiền…” Cảnh Dư Hạo cố vùng vẫy.
“Ông ta chắc chắn bỏ tiền thuê người giở trò. Tôi cũng làm vậy được không?”
Giang Hoài Tuyết nhìn đôi mắt đỏ hoe gần như sắp khóc của anh ta, thở dài: “Không được. Kẻ nhận tiền hại người là đồ ngu, tôi không làm thế.”
Đôi khi kẻ ác còn chịu ít nghiệp chướng hơn người thường.
Cảnh Dư Hạo tuyệt vọng: “Vậy không có cách nào sao? Tôi phải trơ mắt nhìn ông ta thoát tội, ung dung ngoài vòng pháp luật?”
Giang Hoài Tuyết nhíu mày, gõ nhẹ mặt bàn.
“Có một cách nhưng cần chút may mắn.”
Nghe Giang Hoài Tuyết nói có cách, Cảnh Dư Hạo lập tức nghiêng người về trước, nôn nóng: “Giang tiểu thư, chỉ cần có cách, tôi sẵn sàng thử hết!”
Càng nghĩ, anh ta càng uất ức chỉ muốn xông đến xé xác gã họ Lưu nếu ông ta đứng trước mặt.
Nỗi đau từ người quen gây ra còn khó chấp nhận hơn cả người lạ, khiến anh ta càng thêm căm hận. Người lạ thì không liên quan nhưng người quen lại từng có bao nhiêu tình nghĩa.
Giang Hoài Tuyết nói: “Tôi có một lá bùa tự nghĩ ra. Bình thường đeo nó chỉ để phòng vệ. Nhưng nếu kẻ đeo giả mạo gặp nguy hiểm từ thuật pháp, lá bùa sẽ phản đòn dựa trên thuật pháp đó, đồng thời liên kết với dây nhân quả.”
Giang Hoài Tuyết liếc nhìn biểu cảm của Cảnh Dư Hạo, giải thích ngắn gọn: “Anh có thể hiểu là: phản đòn.”
“Cái này…” Cảnh Dư Hạo ngạc nhiên: “Trên đời thực sự có chuyện phản đòn sao? Không phải đó chỉ là…”
Anh ta định nói “Không phải chỉ là lời an ủi sao”, nhưng nghĩ đến người ngồi trước mặt là một đại sư huyền học, anh ta vội nuốt lời lại.