----
Một lúc lâu sau, Tô Yến Thành vẫn không nghe thấy cô trả lời, bàn tay buông thõng ở ghế bên cạnh không khỏi siết chặt lại, sau đó anh cúi người lại gần, dùng tay kia nắm lấy tay cô, ôm chặt trong lòng bàn tay.
Thẩm Uyển bỗng nhiên mỉm cười với anh, ngón tay cô nhẹ nhàng chọc chọc vào trong lòng bàn tay anh, giọng vừa mềm mại vừa kiên quyết nói với anh:
“Được.”
...
Sau khi tạm biệt Tô Yến Thành, Thẩm Uyển đứng một mình trước cửa nhà, giơ tay sờ vào đôi môi sưng đỏ của cô, không khỏi rít nhẹ lên.
Vừa rồi khi cô nói xong, trái tim Tô Yến Thành hơi d.a.o động, không nhịn được mà lừa gạt cô lần nữa, Thẩm Uyển cũng không né tránh nhưng càng ra phía sau cô càng không kiềm chế bản thân được.
Đến lúc hai người vừa tách ra, khóe môi cô lại bị anh giày vò đến trầy da.
Nửa sau đường đi, Thẩm Uyển vừa xấu hổ và tức giận nên mở cửa sổ thổi để gió thổi cho mát, hy vọng sẽ giảm sưng trước khi về đến nhà.
Tô Yến Thành biết hành vi vừa rồi của mình rất quá đáng, nhưng vẻ mặt anh vẫn không kìm được cực kỳ vui vẻ.
Kết quả sau khi Thẩm Uyển nhìn thấy, cô càng ngày càng giận anh, cuối cùng còn từ chối lời đề nghị anh đưa mình đến tận cửa nhà, xe vẫn đậu trong hẻm lúc trước và tự cô tự đi bộ về.
Mím mím môi, Thẩm Uyển đẩy cửa đi vào vào.
Không ngờ hôm nay nhà lại vô cùng náo nhiệt.
B Thẩm cũng về sớm, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lý Lệ Hoa ngồi bên cạnh ông, nghe thấy tiếng động ở cửa thì ngẩng đầu nhìn.
Thấy con gái trở về lúc này, ông hơi ngạc nhiên:
“Hôm nay là ngày nghỉ sao? Sao con lại về giờ này, đã ăn cơm chưa?”
Thẩm Uyển liếc nhìn vào trong phòng khách, mỉm cười gật đầu nói:
“Đã ăn rồi.”
Sau đó cúi đầu, thay giày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Tân kéo Thẩm Tình có vẻ không muốn đứng dậy khỏi ghế sofa.
Mãi cho đến khi Thẩm Uyển đi vào bên trong, nhìn thấy anh ấy, cô mới hơi ngạc nhiên chào hỏi anh ấy:
“Anh cả về lúc nào vậy, hôm nay em về thật đúng lúc mà.”
Thẩm Tân cao hơn 1,8 mét, ở trong quân đội mấy năm, khí chấtcàng ngày càng tĩnh lặng, nhìn thấy cô, anh ấy cũng mỉm cười nói:
“Uyển Uyển, anh vừa mới về nhà hôm qua.”
Thẩm Tình đứng sang một bên không nói gì, Thẩm Tân nhìn Thẩm Uyển, sau đó so sánh với em gái ruột của mình, trong lòng cực kỳ thở dài, anh ấy cũng không ép cô ta chào hỏi, mà chỉ hơi áy náy nhìn Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển hoàn toàn không nhìn Thẩm Tình nên đương nhiên cô cũng không quan tâm cô ta có chào hỏi mình hay không.
Mối quan hệ của cô và Thẩm Tân không tốt cũng không xấu, anh ấy gọi dì Lý Lệ Hoa giống như Thẩm Tình, không bài xích mẹ kế và em kế, nhưng dù sao anh ấy cũng không quá thân thiết với cô.
Khi Lý Lệ Hoa đưa cô theo tái hôn, Thẩm Tân mới mười mấy tuổi, mấy năm sau cô đi học trường quân đội, sau đó hầu như cô đều không ở nhà.
Lần trước anh ấy liên lạc với gia đình vì chuyện của Thẩm Tình, anh quay về lần này cũng vậy.
Thẩm Tân trở về định đưa Thẩm Tình đến nơi anh phục dịch, vì gia đình không thể dạy dỗ cô ta được nữa, nên người anh trai ruột anh ấy phải dạy dỗ cô.
Thật ra hôm nay anh ấy dẫn Thẩm Tình trở về xin lỗi gia đình, ngày mai anh ấy sẽ đưa Thẩm Tình đi. Trong vòng mười năm sau, nếu không có chuyện gì thì có lẽ bọn họ sẽ không quay về nữa.
Nghe xong, baThẩm còn chưa kịp nói gì, Thẩm Thình đã không thể ngồi yên trước.
Cô ta tưởng anh trai quay lại để chống lưng cho mình, nhưng không ngờ bây giờ ngay cả anh ấy cũng không đứng về phía cô ta.
“Em không đi! Sao em phải đi chứ!”
Nhưng không ai trong phòng quan tâm đến suy nghĩ của cô ta, thậm chí Lý Lệ Hoa còn kéo con gái trở về phòng, không tham gia vào cuộc ôn chuyện cũ của hai ba con.
Áp lực trên người Thẩm Tân không kém gì ba Thẩm, anh bình tĩnh nhìn em gái:
“Nếu em không đi, chẳng lẽ để em ở lại tiếp tục chọc giận nhà họ Tô, tiếp tục làm người ta xấu hổ sao?”
“Thẩm Tình, cho tới bây giờ con còn không hiểu cuộc đời của con đã đến nông nỗi nào sao? Nếu con cứ tiếp tục sai lầm, không ai cứu được con cả.”