----
Hai mắt Thẩm Tình lập tức đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi như mưa, nhưng cô ta vẫn không phục, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình đến nông nỗi này là do ba thiên vị, anh cả rời nhà từ sớm, không để ý đến cô ta, để cho hai mẹ con Thẩm Uyển bắt nạt cô ta, sao bây giờ mọi người lại trách cô ta chứ?
“Dù sao con cũng không đi! Con muốn ở lại Bắc Thành!”
Cô ngang bướng, mạnh miệng nói.
Thẩm Tân đã nghe ba nói lý do tại sao cô ta nhất quyết ở lại Bắc Thành, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ thất vọng vì một người đàn ông mà cô đã nhiều chuyện gây phiền phức như thế, nhất là nhà họ Tô hoàn toàn không chấp nhận cô ta.
Cô ta làm loạn như thế, cuối cùng người thiệt thòi nhất vẫn là chính cô ta.
Thẩm Tân nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của em gái, sau khi phát hiện mình không thể nói chuyện cho cô ta hiểu, anh ấy cũng không cố gắng khuyên nhủ cữa, cnhỉ nói những dự định sau này của mình cho ba Thẩm nghe.
Im lặng một lúc lâu, ba Thẩm đồng ý đề nghị của anh ấy, nếu không phải con gái út của ông quá đáng, ông đã không đổ trách nhiệm đáng ra phải thuộc về mình lên người con trai lớn.
Nhưng Thẩm Tình thật sự không thể ở lại Bắc Thành được nữa, chỉ cần cô ta ở lại thêm một ngày, cô ta sẽ không bao giờ tỉnh táo lại.
Bên kia, sau khi Lý Lệ Hoa đưa con gái về phòng, ánh mắt bà nhìn trên mặt cô, vẻ mặt do dự hỏi:
“Yến Thành đưa con về sao?”
“Dạ.”
Thẩm Uyển ngoản mặt đi, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Cuối tuần trước, mẹ đến đại viện thì gặp bà Tô.”
Lý Lệ Hoa không biết bây giờ nên gọi bà ấy như thế nào, ngập ngừng lại lúc rồi nói tiếp:
“Bà ấy nói cho mẹ nghe vài chuyện của Yến Thành, cũng có nhắc đến chuyện hai nhà đính hôn chính thức nên mẹ đã nói với bà ấy nếu con đồng ý chuyện này thì mẹ cũng không có ý kiến gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển khẽ gật đầu, nói:
“Con cũng không có ý kiến gì, bây giờ đính hôn cũng được, nhưng con không muốn kết hôn sớm quá.”
Nếu cô kết hôn, liệu bà cụ Tô có giục cô mau sinh con hay không?
Dù sao Tô Yến Thành ở tuổi này, bọn họ cũng rất sốt ruột, nhưng cô là vũ công, lại đang ở độ tuổi đẹp nhất nên cô không thể từ bỏ công việc để sinh con được, ít nhất cô sẽ không thể m.a.n.g t.h.a.i và sinh con trong ba năm tới.
Còn có một điểm nữa, Thẩm Uyển đã suy nghĩ từ lúc trên đường trở về, gần đây Tô Yến Thành đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng anh vẫn phải trở về trụ sở, nếu hai người kết hôn, sau khi kết hôn, cô không muốn rời Bắc Thành đi đóng quân.
Lúc trước cô đã suy nghĩ đến hai vấn đề này, cô vấn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói rõ ràng với Tô Yến Thành, nhưng không ngờ anh lại nhắc đến chuyện đính hôn trước.
Bây giờ chỉ định đính hôn thôi, sau này trao đổi lại cũng chưa muộn, nếu sau này xảy ra mâu thuẫn, không phải cô hoàn toàn không có đường lui sao.
Cô nói những suy nghĩ này với Lý Lệ Hoa trước, bà cũng đồng ý:
“Con nói đúng. Đừng tin những người nói phụ nữ kết hôn rồi thì nên ở nhà nuôi con. Nếu thật sự như thế mới là ngu ngốc.”
“Còn về chuyện tòng quân, con cứ bàn bạc với Yến Thành đi, mẹ sẽ cho người thông báo nhà họ Tô biết.”
Lý Lệ Hoa cũng không muốn con gái mình kết hôn xong ở quá xa nhà, cả đời bà chỉ có một đứa con gái này, đương nhiên muốn giữ cô ở bên cạnh.
Sau khi hai mẹ con bàn bạc xong, Thẩm Uyển đi tắm rửa, khi Lý Lệ Hoa đi ra đã thấy người trong phòng khách đã giải tán, chỉ còn cha Thẩm đang ngồi trên ghế sofa thất thần, không biết ông đang nghĩ gì.
Hai anh em Thẩm Tân và Thẩm Tình không có ở nhà nên Lý Lệ Hoa cũng không hỏi thêm, chỉ đi tới kéo ba Thẩm dậy, giục ông tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Bên này Thẩm Uyển thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên nhà họ Tô nghĩ càng quyết định hôn nhân này càng sớm thì càng tốt, càng kéo dài thì càng nhiều khó khăn.
Thấy mẹ chồng hăng hái như vậy, trong lòng dì Tô lại cảm thấy ngổn ngang.
Nhưng không gì không thể, nếu bà giục con trai nhanh chóng quay về đính hôn kết hôn thì sao bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.