Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 105



----

 

Anh cả Tô và ba Thẩm gần bằng tuổi nhau, cả hai người đều làm lãnh đạo nhiều năm nên cũng nhanh chóng không câu nệ nữa.

 

Lý Lệ Hoa cũng đang đau đầu về chuyện xưng hô này, bây giờ đáng lẽ bà đã là thông gia với bà cụ Tô, nhưng sau khi gọi bà ấy là trưởng bối nhiều năm rồi, bây giờ đột nhiên biến thành ngang hàng, bà cũng không biết phải gọi thế nào.

 

Tính tình bà cụ Tô cởi mở, chủ động ôm lấy Lý Lệ Hoa nói: 

 

“Sau này, chúng ta sẽ là thông gia với nhau, tuy lớn hơn một chút nhưng cũng không phải là người cổ hủ gì.

 

Chuyện xưng hô chỉ để kêu, muốn gọi gì cũng được cả.”

 

Lúc này Lý Lệ Hoa mới mỉm cười: 

 

“Vậy chúng ta cứ nói chuyện như trước đi.

 

Cháu gọi là dì Tô. Hơi loạn nhưngchúng ta thoải mái là được.”

 

Dì Tô đi theo giảng hòa, bà được mời đến làm mai cũng quen với nhà họ Tô và Thẩm, nhà người ta không ngại ầm ĩ thì bà cũng không nói nhiều.

 

Ánh mắt Thẩm Tình nhìn chằm chằm phía sau mọi người, nhưng không hề thấy Tô Lục Hoài, khi nghe nói hôm nay nhà họ Tô đến đây là để đính hôn cho Tô Yến Thành và Thẩm Uyển, cô ta rất sửng sốt.

 

Tô Yến Thành? Người chú nhỏ của nhà họ Tô? Không phải anh Lục Hoài sao?

 

Làm sao có thể, không phải Thẩm Uyển muốn gả cho anh Lục Hoài sao?

 

Vẻ kinh ngạc trên mặt cô ta rõ đến mức Thẩm Tân vừa nhìn thấy đã cau mày, lợi dụng lúc cô ta phân tâm, anh ấy đưa thẳng cô ta trở về phòng.

 

Lý Lệ Hoa ngồi chéo đối diện bọn họ, chú ý tới động tĩnh ở đây nhưng không nói gì, quay người tiếp tục nói chuyện với bà cụTô và dì Tô.

 

Sau khi Thẩm Tình bị kéo về phòng, cô ta không nhịn được lầm bầm: 

 

“Không, không thể, sao Thẩm Uyển có thể gả cho Tô Yến Thành? Cô ta nên đính hôn với Tô Lục Hoài, rõ ràng là cô ta đã kết hôn với Tô Lục Hoài...”

 

Thẩm Tân nghe xong nhăn mày, thở dài khuyên nhủ cô ta: 

 

“Tình Tình, mặc kệ Thẩm Uyển kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến em cả, em nên đừng để ý đến những chuyện này nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Sao không liên quan chứ?! Là vì em, đó là vì em quay về để ngăn cản người phụ nữ độc ác Thẩm Uyển kia kết hôn với anh Lục Hoài.

 

Nếu không..."

 

Đôi mắt Thẩm Tình vui mừng, cô ta đã tìm ra mấu chốt trong chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là sự thật, tất cả mọi chuyện đều là công lao của cô ta.

 

Thấy cô vẫn u mê không tỉnh ngộ, sắc mặt Thẩm Tân đột nhiên trở nên lạnh lùng: 

 

“Cho nên, đừng nói chuyện em làm có đúng hay không, chỉ nói những việc em làm không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của chính em mà còn ảnh hưởng đến những người nào khác sao?

 

Cho dù Tô Lục Hoài không đính hôn với Thẩm Uyển, cậu ấy cũng sẽ không đính hôn với em đâu.”

 

“Tại sao không chứ, hôn ước với nhà họ Tô vốn là của em, nếu như không có Thẩm Uyển, có lẽ người đính hôn với anh Lục Hoài sẽ là em!”

 

Thẩm Tân không thể tin được tại sao em gái dễ thương, ngoan ngoãn khi còn nhỏ, lại trở thành như ngày hôm nay, vì một người đàn ông mà cô ta không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, hơn nữa cô ta chỉ đang đơn phương người ta.

 

Nhưng vào lúc này, anh ất không thể để cô ta tiếp tục làm loạn thêm nữa, Thẩm Tân cau mày nói: 

 

“Em nghĩ không có Thẩm Uyển thì em sẽ có thể gả vào nhà họ Tô sao?

 

Anh nói cho em biết, chuyện này không thể, chỉ có điều em không nhìn thấu những chuyện này, nhà họ Tô sẽ muốn có một đứa con dâu như em sao?”

 

“Không thể nào!”

 

Thẩm Tình vẫn không tin, vẻ mặt của cô ta nói cho anh ấy biết trong lòng cô vẫn nghĩ vậy.

 

Bây giờ Thẩm Tân cực kỳ đau đầu, cô ta không thể nghe lọt tai lời dạy dỗ của anh, nên anh ấy chỉ có thể tàn nhẫn, ác độc nói: 

 

“Hôm nay hầu hết người nhà họ Tô đều ở đây, chỉ có điều Tô Lục Hoài chưa tới, em không biết sao, nhà họ Tô không muốn cậu ta có liên quan gì tới em cả.”

 

“Làm sao có thể? Không phải như vậy! Không phải...” 

 

Sắc mặt Thẩm Tình tái nhợt, cô vô lực ngã xuống đất, vẫn lẩm bẩm trong miệng.

 

“Em tự đếm xem mình đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, đều bị người khác ép buộc sao? Thẩm Tình, khi nào em mới học được cách nhìn lại bản thân, trưởng thành đây?”