Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 125



----

 

Bức ảnh này lẽ ra phải được chụp cùng ngày với bức ảnh trong tay bà Tô, bức ảnh này còn được kẹp trong cuốn sách mà Tô Yến Thành thường đọc.

 

Lông mày Thẩm Uyển nhướng lên, cô nhìn bức ảnh trong tay mà trái tim khẽ đập nhanh một nhịp.

 

Cô đột nhiên nghĩ đến việc liệu đây có phải là bức ảnh đầu tiên của cô và Tô Yến Thành hay không.

 

Sau khi xem xong bức ảnh, Thẩm Uyển kẹp lại vào quyển sách như cũ, suy nghĩ một chút, cẩn thận đặt cuốn sách trở lại trên kệ.

 

Làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Uyển đi đến bên giường, nằm xuống nghỉ ngơi.

 

...

 

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Thẩm Uyển trực tiếp trở về quân đội trong ngày.

 

Một tuần mới, những tin đồn trong đoàn gần như đã lắng xuống, mỗi ngày Thẩm Uyển đều luyện tập như thường lệ.

 

Chỉ một số người luôn muốn báo thù, không thể vượt qua, thỉnh thoảng phải tự chuốc phiền phức cho mình.

 

Sau buổi học tư tưởng và chính trị ngày hôm đó, Thẩm Uyển trở lại phòng tập luyện để tiếp tục tập.

 

Gần đây, trung đoàn đang chuẩn bị cho một buổi biểu diễn có quy mô lớn, các vũ công của đội thứ nhất và thứ hai đã tập trung tại phòng tập lớn ở tầng một để luyện tập.

 

Hai giáo viên đứng dựa vào tường và quan sát, thỉnh thoảng họ sẽ lên tiếng để hướng dẫn những người có động tác chưa đúng.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Uyển lại thành công chiếm được vị trí múa chính trong màn trình diễn này.

 

Chu Lệ Lệ hơn Tưởng Linh Linh một điểm, giành được vị trí múa thứ hai.

 

Hai người họ hợp tác rất nhiều trong buổi trình diễn khiêu vũ, Thẩm Uyển có thể tập luyện mà không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, nhưng Chu Lệ Lệ thì không, bởi vì cô ta thường xuyên bị chỉ trích khi luyện tập.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chu Lệ Lệ! Em có vấn đề gì vậy?

 

"Bây giờ em và Thẩm Uyển đang đóng vai một cặp chị em, cô ấy không phải là kẻ thù của em! "

 

"Em vừa nhìn cô ấy bằng ánh mắt gì vậy? Rốt cuộc em có biết múa hay không?"

 

"Nếu không được thì thay người khác!"

 

Cô Lưu ở tiểu đội hai là một người có hơi nóng nảy, những người trong đội thường xuyên phạm sai lầm thì bà sẽ không quan tâm đó có phải là nữ quân nhân hay không, đều bị mắng dữ dội.

 

Chu Lệ Lệ được dạy dỗ trước mặt rất nhiều người, đặc biệt là trước mặt Thẩm Uyển, cô ta cảm giác tim như ngừng đập, muốn nghẹt thở.

 

Sau khi đợi cô Lưu và cô Lý đi đến bên các nam đồng chí kiểm tra, Chu Lệ Lệ không thể kìm nén được nữa, sắc mặt trở nên u ám.

 

Thấy cô ta như vậy, Thẩm Uyển chỉ dừng lại đi đến bên tường cầm bình nước lên uống.

 

Chu Lệ Lệ nghiến răng tiêu hóa một hồi, nhưng cô ta vẫn không nuốt được cục tức này, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Uyển, đột nhiên nói:

 

"Chúng ta còn chưa tập luyện xong, bây giờ tiếp tục đi."

 

Thẩm Uyển đặt bình nước trở lại vị trí cũ, đứng thẳng liếc nhìn cô ta rồi quay lại tiếp tục tập luyện.

 

Khi âm nhạc nổi lên, Thẩm Uyển nhẹ nhàng di chuyển, rồi nhanh chóng lao vào, Chu Lệ Lệ nhìn chằm chằm vào cô, khi hai người chuẩn bị phối hợp với nhau cô ta lặng lẽ duỗi cái chân cần thu về của mình ra.

 

Thẩm Uyển nhận thấy động tác của cô ta, cô không nhịn được khịt mũi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nhưng vẫn giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục tiến lại gần cô ta.

 

Trái tim Chu Lệ Lệ đập thình thịch hai lần, cô ta nhìn Thẩm Uyển tiến tới mà không phòng bị, khóe miệng nhếch lên.

 

Đột nhiên một cơn đau thấu xương từ mắt cá chân truyền đến, sắc mặt Chu Lệ Lệ trở nên trắng bệch, khi cô ta nhìn xuống, đã thấy Thẩm Uyển không thương tiếc mà giẫm lên.

 

Tuy nhiên trước khi cô ta có thể kêu lên thì đã nhìn thấy cơ thể của Thẩm Uyển chao đảo rồi hét lên một tiếng kinh hoàng, sau đó cả người ngã về phía cô ta như thể đã hoàn toàn mất kiểm soát.