----
Thẩm Uyển móc ngón tay vào dây điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng êm ái truyền qua tai nghe, như có một chiếc lông vũ nào đó đã cào vào trái tim Tô Yến Thành.
Cô sẽ suy nghĩ lại, nhưng không hề hối hận, Thẩm Uyển nhếch môi mỉm cười.
Tô Yến Thành nghe xong càng cảm thấy áy náy:
"Sao có thể như vậy được? Anh là hôn phu của em, trách nhiệm của anh là phải thay em giải quyết những tên tội phạm không biết xấu hổ.
Uyển Uyển không phải là phiền phức, do anh bằng lòng muốn ôm em vào vòng tay để bảo vệ.”
Vành tai cô đỏ bừng như bị thứ gì đó đốt cháy, Thẩm Uyển cúi đầu, mặt đỏ bừng, mơ hồ đáp lại anh: "Ừ."
Tô Yến Thành đặt tay lên môi ho nhẹ, tai anh nóng lên. Anh không giỏi nói những lời này, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh sẽ nói những lời buồn nôn này trước mặt người thứ ba.
Người lính nhỏ đeo tai nghe giám sát trên đầu lặng lẽ tắt một bên tai nghe.
Thẩm Uyển giả vờ bình tĩnh, khẽ nuốt nước bọt, sau đó quay lại chủ đề trước đó: "Anh Yến Thành, dù anh có nói như thế nào thì em vẫn muốn cảm ơn anh.
Em cũng sẽ dành thời gian đến nhà họ Tô để gửi lời cảm ơn tới anh cả Tô, chị dâu Tô và mẹ."
"Được, em muốn thì cứ đi. Nhưng cảm ơn em vì thay anh đi gặp mẹ anh, thực ra bà rất thích em."
Tô Yến Thành mỉm cười nói.
Thẩm Uyển gật đầu, nói "Ừ" đồng ý.
Hai người trò chuyện rất lâu, khi cúp máy, hai bên đều cảm thấy không muốn rời đi.
Tô Yên Thành khoanh tay ngồi trong văn phòng, suy nghĩ nhìn gặp cô càng ngày càng mạnh mẽ, lần đầu tiên anh cảm thấy mình cách Bắc Thành quá xa.
Kể từ đó Chu Lệ Lệ không xuất hiện trong đoàn nữa, chuyện về cô ta đã kết thúc, bầu không khí trong đoàn đã trở lại như trước đây.
Có người tiếp tục trò chuyện với Thẩm Uyển như không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Uyển dường như chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đó, thái độ vẫn dịu dàng và dễ hòa đồng như trước.
Chỉ là đã có một số thứ thay đổi, bề ngoài trông hài hòa nhưng thực tế cũng chẳng hơn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Lại là một ngày cuối tuần khác, Thẩm Uyển kết thúc buổi tập sớm, trở về ký túc xá, lấy túi xách và bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
Lý Lệ Hoa biết tuần này cô sẽ về nhà nên bà đã tranh thủ đi chợ và mua rất nhiều loại thức ăn cô yêu thích từ sáng sớm.
Hôm nay ba Thẩm về rất sớm, ông và Thẩm Uyển về nhà cùng lúc. Khi nhìn thấy cô trở về, ông nói lần sau cô nghỉ thì báo trước cho ông biết, ông sẽ qua đón cô, chen chúc trên xe buýt quá mệt.
"Ba, ba bận mà, sao con lại làm phiền ba chuyện nhỏ này? Con đi chuyến xe buýt cuối cùng nên không có ai."
Thẩm Uyển đang chơi cờ với em trai, thấy ông về, cô nhanh chóng nhường chỗ cho ông để hai cha con bồi đắp tình cảm.
Sau Tết Nguyên đán Thẩm Gia mới bảy tuổi, tuy đã học cờ vây nhưng cũng chỉ biết một ít. Thẩm Uyển chơi cờ với nhóc từ trước nên đã mất kiên nhẫn, cô vội vàng lẻn vào bếp giúp Lý Lệ Hoa.
Thực ra vào bếp cô không cần phải làm gì.
Hôm nay dì Trương về nhà nghỉ lễ, Lý Lệ Hoa tự nấu đồ ăn, trước khi cô về bà đã cắt rửa sạch sẽ đồ ăn kèm.
Lý Lệ Hoa chưa bao giờ bắt cô phải làm việc nhà, thỉnh thoảng cô sẽ bóc tỏi hoặc thái hành đã là giúp đỡ rồi.
Tài nấu nướng của Lý Lệ Hoa rất tốt, đặc biệt là nấu món cá yêu thích của Thẩm Uyển, hôm nay bà định nấu là cá chua ngọt.
Thẩm Uyển bước vào, bà vừa mới bày cá chín lên đĩa, mùi cá chua ngọt tràn ngập khắp phòng bếp, khiến người khác thèm muốn.
Trên thớt bên cạnh có măng tây thái lát và mộc nhĩ đã ngâm, Lý Lệ Hoa chuẩn bị xào một đĩa măng tây mộc nhĩ với thịt.
Thẩm Uyển rửa tay rồi đi tới giúp bê đồ ăn, Lý Lệ Hoa vội vàng ngăn cô lại nói:
"Đừng chạm vào, đĩa nóng lắm, cẩn thận kẻo bị bỏng tay."
Nói xong, bà hét to gọi ba Thẩm ở phòng khác đi vào bê đồ ăn.
Ba Thẩm đáp lại, rửa tay, xắn tay áo lên bê đồ ăn, khi nhìn thấy Thẩm Uyển, ông bảo cô cứ đứng yên để ông bê.
Thẩm Uyển mỉm cười, quay người dẫn Thẩm Gia đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.