Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 134



----

Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn, Lý Lệ Hoa muốn ăn mừng nên từ trong tủ lấy ra một chai rượu, rót một ly nhỏ cho ba Thẩm.

 

Ba Thẩm hơi kinh ngạc, làm vợ chồng nhiều năm gần như lập tức hiểu ý bà, ông thở dài, đột nhiên cảm thấy lần này có lỗi với bà khiến vợ lo lắng.

 

Lý Lệ Hoa đặt một bát canh bí đao và thịt viên trước mặt Thẩm Uyển và Thẩm Gia, mỉm cười: "Ăn nhiều đi, ngày vui của gia đình chúng ta đang ở phía trước."

 

Thẩm Uyển chu đáo gắp một miếng cá vào bát của mẹ, Thẩm Gia là người duy nhất trong nhà không hiểu chuyện này, chỉ tập trung vào bữa ăn thịnh soạn trên bàn.

 

Ăn được một nửa, ba Thẩm nhấp một ít rượu trong ly, im lặng một lúc mới nói: "Lệ Hoa, tôi muốn nói với mọi người một chuyện."

 

Thẩm Uyển ngừng đũa, im lặng dừng lại.

 

Lý Lập Hoa bối rối cười nhìn ông: "Ông muốn nói gì thì cứ nói, nhà chúng ta có chuyện gì không thể nói sao?"

 

ba Thẩm đặt đũa xuống nói: "Tôi muốn được chuyển ra ngoài."

 

Nói xong, ông dừng lại, sau đó bắt đầu nói ra suy nghĩ trong lòng:

 

"Những năm qua tôi đã làm việc chăm chỉ ở quân khu Bắc Thành, nhưng nếu tiếp tục ở lại đây, tôi sợ cuộc đời mình chỉ có vậy.

 

Nếu tôi có thể được chuyển ra ngoài, tôi có thể thăng tiến cao hơn, nhưng tôi đã ở độ tuổi này rồi nên có lẽ phải lăn lộn, sẽ không được thoải mái như bây giờ."

 

ba Thẩm cười tự giễu, sau sự việc này, ông cuối cùng cũng hiểu ra, con người vẫn phải luôn cố gắng, chỉ dựa dẫm vào người khác sao gọi là đàn ông.

 

Thẩm Uyển nghe xong không có ý kiến ​​gì mà nhìn Lý Lệ Hoa.

 

Lý Lệ Hoa không nghĩ nhiều, bà dừng lại rồi hỏi ông: "Ông đã nghĩ kỹ chưa?"

 

"Nghĩ kỹ rồi."

 

Ba Thẩm hơi xấu hổ nói: "Tôi biết sau khi chuyển ra khỏi Bắc Thành có thể sẽ khó được chuyển về, điều kiện ở các quân khu khác có lẽ không tốt bằng ở đây. Lệ Hoa, đến lúc đó tôi sẽ tự đi, bà và bọn nhỏ cứ ở nhà..."

 

Ông chưa nói xong, Lý Lệ Hoa đã ngắt lời ông, trừng mắt nói:

 

 

"Ở nhà cái gì? Chúng ta là vợ chồng, ông để tôi và con ở nhà là sao?

 

Nói dễ nghe là tận hưởng sự bình yên và hạnh phúc, nói khó nghe là đề phòng ông có suy nghĩ muốn ly hôn với tôi để kết hôn với một cô gái trẻ xinh đẹp…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ba Thẩm vội vàng ngắt lời bà:

 

"Lệ Hoa, bà nói gì trước mặt các con vậy? Sao tôi dám có suy nghĩ như vậy?

 

Nếu tôi thật sự được điều đến quân khu khác, tôi không biết rõ tình hình ở đó, bà đi cùng tôi sẽ phải chịu khổ..."

 

"Chịu khổ thì chịu khổ, đừng tưởng tôi chỉ thích ham ăn lười làm.

 

Chẳng lẽ chỉ có Thẩm Kiến Quốc ông không sợ gian khổ hay mệt nhọc, có ý thức tư tưởng cao sao?"

 

Lý Lệ Hoa bình thường nhìn hiền lành, tốt bụng và chu đáo nhưng khi bà tức giận có thể mắng cả ba Thẩm.

 

Ba Thẩm bất đắc dĩ: "Lệ Hoa, tôi không có ý này..."

 

"Không có ý này thì là ý gì?"

 

Lý Lệ Hoa đặt đũa xuống, lạnh lùng nói:

 

“Dù sao mẹ con chúng tôi là gánh nặng của ông, cản đường đồng chí Thẩm Kiến Quốc thăng tiến, bảo vứt thì vứt còn không bị phàn nàn à?"

 

"Không, sao tôi có thể làm như vậy được?"

 

Ba Thẩm bối rối: "Tôi không có ý bỏ bà lại, bà không muốn ở lại thì chúng ta bàn lại sau đi. Lệ Hoa, bọn nhỏ đều đang nhìn..."

 

Cuối cùng, ba Thẩm nhỏ giọng xin tha thứ.

 

Lý Lệ Hoa chỉ khịt mũi, cầm đũa tiếp tục ăn.

 

Thẩm Uyển cúi đầu, cố nhịn cười, quay đầu gắp thức ăn cho em trai ngây thơ  của mình, nhắc nhóc ăn nhanh lên.

 

Tuy nhiên, cô cũng để ý lời ba Thẩm nói, hiện tại cô cảm thấy ý tưởng của ba Thẩm rất hay.

 

Chưa nói đến chuyện có thể thăng chức hay không, nếu ngày nào nhà họ Thái chưa ngã xuống, ông ở Bắc Thành chắc chắn sẽ tiếp tục bị nhắm tới, rời khỏi quân khu Bắc Thành có lẽ là chuyện tốt.

 

Sau bữa tối, ba Thẩm chủ động vào bếp dọn dẹp bát đĩa, Lý Lệ Hoa và con trai đi rửa bát.

 

Thẩm Uyển có thể nhìn ra bà không thực sự tức giận, nên để vợ chồng bọn họ tự giải quyết chuyện này, cô sẽ không xen vào.