----
“Ừ, tối nay có buổi biểu diễn.”
Lục Minh nói xong liền phản ứng lại, giải thích với anh:
“Ồ, đúng rồi, mấy ngày nay cậu đi làm nhiệm vụ suốt, khi sự việc được quyết định thì cậu cũng không có mặt trong đoàn.
Tôi cũng không nghĩ đến việc nói với cậu.
Sao nào? Tối nay có muốn cùng nhau đi xem không?”
Nói thì nói như thế nhưng anh ta chỉ tùy tiện mời mà thôi.
Lục Minh đoán Tô Yến Thành chắc chắn sẽ không đi, trước kia anh chưa từng xem qua màn biểu diễn của đội tuyên truyền trong trung đoàn, bây giờ có đối tượng rồi thì sẽ càng…
Tô Yến Thành nghe xong liền gật đầu nói:
"Được, vậy cậu giữ giúp tôi một vị trí."
Lục Minh trợn mắt nhìn chằm chằm:
"Cái gì? Cậu thật sự muốn đi à?"
Tô Yến Thành không để ý tới anh ta, xoay người đi ra ngoài.
"Hả? Không phải cậu muốn quay lại văn phòng sao? Cậu đi đâu vậy?"
Lục Minh ở phía sau hỏi anh.
Nói xong vẫn không nghe thấy câu trả lời, nhưng Tô Yến Thành đột nhiên có chuyện gì rất vội, nhanh chóng đi vài mét rồi lại dừng lại.
Điều này khiến Lục Minh sờ gáy, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Yến Thành thực sự rất vội, sau khi nghe Lục Minh nói có người của đoàn văn công Bắc Thành tới biểu diễn, suy nghĩ đầu tiên của anh là liệu Thẩm Uyển có đến hay không.
Không biết vì sao, ý nghĩ này khắc sâu trong lòng anh đến mức bây giờ anh không thể đợi đến tối được mà phải xác nhận một ngay.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra hôm nay cô mới đến đây, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm, tối nay còn có buổi biểu diễn nên chắc hiện tại cô đang phải chuẩn bị biểu diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu cô thực sự đến mà anh sẽ tới đó thì sẽ làm phiền cô. .
Tô Yến Thành hít sâu một hơi rồi lại nặng nhọc thở ra, bình ổn tâm trạng kích động trong chớp mắt vừa rồi, Tô Yến Thành lặng lẽ xoay người lại đi về phía văn phòng.
Lục Minh đi theo bên cạnh, nhìn thấy hành vi lặp đi lặp lại của anh thì càng lấy làm lạ, nhưng dù anh ta có hỏi thế nào thì Tô Yến Thành cũng không nói gì.
Lúc này Thẩm Uyển đang làm quen với các đồng đội mới của mình trong phòng tập, quả thực đang luyện tập kịch múa mà họ vừa cùng nhau nghĩ ra đúng như Tô Yến Thành nghĩ.
Lúc này đã là ba giờ chiều, chưa đầy bốn tiếng nữa mọi người sẽ cùng nhau lên sân khấu, Thẩm Uyển thực sự rất ngại dành thời gian lẻn ra ngoài tìm người.
Thời gian không còn nhiều, mọi người đều đang chuẩn bị những bước cuối cùng để lên sân khấu. Một mình cô thì không sao nhưng cũng không thể làm lãng phí thời gian của mọi người được.
Cũng may tiết mục biểu diễn đã được quyết định, có điều số người quá ít.
Sau khi bàn bạc với giáo viên Ngô, mượn hai thành viên trong đội kịch nói để giúp họ hoàn thiện tiết mục, còn có màn lộn nhào của Triệu Tú Tú cũng được sử dụng.
Sáu giờ chiều, giáo viên Ngô kêu dừng luyện tập, để bọn họ đi ăn cơm trước sau đó sẽ làm quen với sân khấu cùng những người trong đội tuyên truyền quân đội.
Khi họ lại đến căng tin thì nơi này còn nhộn nhịp hơn buổi trưa, rất nhiều người nghe tin đã đến xem.
Tuy ánh mắt của mọi người có sáng lên nhưng vẫn khá lịch sự, không đến gần.
Mấy đồng chí nữ đứng thành một hàng, các nam quân nhân sợ họ cảm thấy xấu hổ nên vây xung quanh để bảo vệ họ.
Sau khi Thẩm Uyển bước vào, khóe mắt khẽ liếc nhìn mọi người, đột nhiên ánh mắt của cô dán chặt vào một người, sau đó nhếch miệng cười về hướng đó.
" Yến Thành, cậu nhìn kìa cậu mau nhìn kìa.
Có phải nữ đồng chí xinh đẹp nhất đó đang cười với tôi không? Hehe, mùa xuân của tôi đến rồi..."
Lục Minh sờ cằm, trong lòng tràn đầy hưng phấn, nhưng ngay sau đó chân anh ta lại bị người khác dùng sức giẫm lên, anh ta đau đến mức kêu một tiếng:
“Đang yên đang lành cậu giẫm tôi làm gì!”.
Tô Yến Thành lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói gì.
Lục Minh khom người giậm chân, bị ánh mắt của anh làm cho rùng mình một cái, sau đó hỏi:
"Sao cậu lại trừng tôi thế?"