Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 147



 

----

 

Các chiến sĩ nhỏ xung quanh tinh mắt sớm đã bị khí thế của đoàn trưởng Tô làm cho sợ hãi đến mức lui lại, khiến chỗ gần hai người họ đều trống.

 

"Tôi sợ cậu nằm mơ giữa ban ngày cho nên giúp cậu tỉnh táo lại."

 

Tô Yến Thành lạnh giọng nói.

 

Trương Lệ Na lấy cơm xong thấy Thẩm Uyển mang theo hộp cơm đi ngang qua mình bèn nhanh chóng túm lấy cô và nói:

 

"Này, Thẩm Uyển, cô đi đâu đấy? Mọi người đều ngồi ở đằng kia."

 

“Tôi đang tìm người.”

 

Thẩm Uyển dừng lại giải thích một câu: “Tôi trông thấy vị hôn phu của tôi, cô tự mình đến đó đi.”

 

"Cái gì?"

 

Trương Lệ Na mở to mắt, không biết là nên ngạc nhiên vì Thẩm Uyển đã có người yêu rồi hay nên tò mò tại sao chồng sắp cưới của cô lại ở đây.

 

Nhưng cô ấy đã hiểu ra ngay lập tức.

 

Chẳng trách Thẩm Uyển lại đến đây biểu diễn, hóa ra là muốn gặp vị hôn phu của mình.

 

Trương Lệ Na lòng mang bí mật nhỏ vừa mới biết được trở về chỗ ngồi của mình.

 

Có người hỏi cô ấy tại sao Thẩm Uyển không tới, cô ấy do dự, nghĩ vừa rồi hình như Thẩm Uyển cũng không bảo cô ấy không được nói cho người khác biết.

 

Thế nên cô ấy bèn nói ra chuyện Thẩm Uyển đi tìm chồng sắp cưới của mình.

 

Mọi người nghe xong đều quay đầu lại nhìn về phía cô, thực sự tò mò không biết chồng sắp cưới của hoa khôi trong đoàn trông như thế nào.

 

Thẩm Uyển vừa xinh đẹp vừa múa giỏi, việc cô được thăng chức vào đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị chỉ là vấn đề thời gian.

 

Họ muốn biết phải là nhân tài cỡ nào mới có thể khiến cô yêu thích, tìm mọi cách chạy đến để gặp anh như vậy.

 

Tô Yến Thành từ lúc bắt đầu đã luôn để ý tới Thẩm Uyển nên tất nhiên đã nhìn thấy cô đi về phía mình, vừa định đứng dậy thì đã bị Lục Minh kéo lại bên cạnh.

 

Lục Minh liều mạng ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt rơi vào Thẩm Uyển đang đi về phía bọn họ, âm thanh hoảng hốt nói:

 

“Yến Thành, mùa xuân của tôi thực sự đã đến rồi…”

 

"Này, còn chưa tỉnh ngủ sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Yến Thành cúi đầu, suýt nữa không nhìn được mà đè anh ta xuống đất đ.á.n.h cho tỉnh lại.

 

Nằm mơ giữa ban ngày gì vậy? Đây là người yêu của anh, vợ sắp cưới của anh.

 

Trì hoãn như vậy, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, Thẩm Uyển đã đi tới chỗ anh.

 

Thẩm Uyển thu hai tay vào trong ống tay áo, dùng tay áo lót vào đáy hộp cơm, nhẹ giọng hỏi:

 

“Em có thể ngồi ở đây được không?”

 

Đôi mắt Tô Yến Thành dịu đi trong giây lát, không nói một lời, anh trực tiếp đưa tay cầm hộp cơm trưa của cô đặt ở bên cạnh.

 

“Uyển Uyển, ngồi đây.”

 

Tô Yến Thành đẩy Lục Minh đi vào vị trí bên trong, mình thì ngồi vào chỗ của anh ta, nhường cho Thẩm Uyển một chỗ cạnh lối đi để cô ngồi xuống.

 

Lục Minh ban đầu ngơ ngác nhìn, sau khi nghe được cách gọi thân mật như vậy từ trong miệng anh thì cuối cùng cũng nhận ra hai người có quan hệ thân thiết.

 

Sau khi Thẩm Uyển ngồi xuống, Tô Yến Thành mỉm cười với cô, quay đầu lạnh lùng nhìn Lục Minh, nói từng chữ một:

 

“Để tôi giới thiệu với cậu, đây là vị hôn thê của tôi, đồng chí Thẩm Uyển.”

 

Thẩm Uyển hơi nghiêng người, mỉm cười với Lục Minh ở bên kia, vẫy tay chào:

 

“Xin chào, tôi là Thẩm Uyển, cũng là vũ công của đoàn văn công Bắc Thành đến biểu diễn lần này.

 

Hoan nghênh anh đến xem buổi biểu diễn tối nay của chúng tôi."

 

Cô chỉ thấy người này có quan hệ tốt với Tô Yến Thành nên khi chào hỏi liền mời anh ta đi xem kịch.

 

Lục Minh nhìn nụ cười dịu dàng trong sáng của cô gái, vô thức muốn cười với cô, nhưng vừa nhếch khóe miệng lên đã nhìn thấy Tô Yến Thành đang nghiêng người, trực tiếp chặn anh ta lại.

 

"Cậu ta tên Lục Minh, là chính trị viên phó đoàn cùng đoàn với anh, bọn anh không thân nhau lắm. Em ăn cơm trước đi."

 

Tô Yến Thành nói với giọng điệu không chút cảm xúc.

 

Lục Minh: "..."

 

Hay lắm, tình anh em vào sinh ra t.ử bị cậu nói thành không đáng một xu.

 

Không phải chỉ là nhìn người yêu của cậu hai lần thôi sao, làm gì keo kiệt như vậy?