----
Lục Minh biết mình đuối lý nên cũng không dám phản bác, tựa lưng vào bàn ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với Thẩm Uyển:
“Chào em dâu, đừng nghe tên này nói bậy.
Anh đã chiếm được chỗ rồi, tối nay nhất định sẽ đến đó cổ vũ cho em.”
Thẩm Uyển cảm thấy người này rất thú vị, vừa định nói chuyện với anh ta thì đã thấy Tô Yến Thành nhét một đôi đũa vào tay cô, giục:
“Ăn cơm trước đi, đừng để đồ ăn nguội mất.”
Hộp cơm trưa có một chiếc bánh bao làm từ bột mì trắng, còn có một đĩa miến thịt kho và bắp cải xào.
Bữa tối so với bữa trưa ngon hơn rất nhiều, mặc dù vẫn không bằng đồ ăn ở Quân khu Bắc Thành của bọn họ nhưng chí ít vẫn có thịt.
Lát nữa Thẩm Uyển phải đến khán phòng diễn tập sau bữa tối, nghe xong liền gật đầu và nhanh chóng tranh thủ thời gian để ăn cơm.
Tô Yên Thành nhìn cô ngồi bên cạnh cúi đầu ăn cơm, trong lòng ấm áp, khóe miệng không ngừng nhếch lên nhìn cô.
Lục Minh gần như bị bầu không khí giữa hai người làm cho ngây dại, nhưng anh ta trông thấy điều kỳ lạ nên không đành lòng rời đi.
Tô Yến Thành không để ý đến anh ta, chỉ cùng Thẩm Uyển ăn cơm, hỏi cô một số chuyện trong chuyến đi.
Vệ Hồng Xảo ngồi ở chỗ trong góc nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, ban đầu cảm xúc của cô ta rất kinh ngạc dần dần bình tĩnh lại, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất phức tạp.
Không ngờ người tên Thẩm Uyển này lại là vị hôn thê của đoàn trưởng Tô.
Cô ta có còn liêm sỉ hay không? Một cô gái nhà lành mà lại đuổi theo đến tận đây.
Nhưng sâu trong thâm tâm, cô ta phải thừa nhận rằng khi hai người ngồi cạnh nhau, chỉ cần nhìn vẻ ngoài thôi cũng thấy họ rất xứng đôi.
Thẩm Uyển kia quả thật rất đẹp, chị gái cô không thể so sánh được với cô.
Vệ Hồng Xảo đã gặp đoàn trưởng Tô mấy lần.
Cô ta luôn cảm thấy khí thế của người đàn ông này vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, ngoại trừ đẹp trai và có năng lực ra thì không hề chu đáo biết chăm sóc người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba cô ta đề bạt xem trọng anh như vậy, nhưng khi anh từ chối chị gái mình lại không hề nể tình chút nào.
Trước kia cô ta luôn không hiểu tại sao chị gái mình lại kiên trì yêu anh như vậy.
Cho đến bây giờ khi cô ta nhìn thấy đoàn trưởng Tô luôn lạnh lùng không gần gũi với người khác lại mỉm cười và cúi đầu quan tâm nói chuyện với người yêu, cô ta dường như hiểu tại sao chị gái mình cứ mãi không chịu từ bỏ việc thích anh.
Tối nay lúc chưa đến giờ cơm Tô Yến Thành đã đến trước chính là để xem anh có thể đợi cô đến gặp anh không, anh sớm đã ăn xong rồi nhưng vẫn ngồi đó không đi.
Mãi đến khi chờ Thẩm Uyển ăn xong, anh mới chủ động cầm hộp cơm của cô lên cùng nhau rửa sạch, nhân lúc còn chút thời gian, hai người đứng ở bên ngoài nói chuyện một lúc.
Bên ngoài căng tin có người ra vào, bàn tay buông thõng bên cạnh của Tô Yến Thành hơi nắm lại.
Anh đè nén suy nghĩ trong lòng, chuyển sự chú ý sang hỏi cô: “Sao trước khi đến không nói cho anh biết trước?"
Ở đây chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, trên bầu trời có một tia nắng chiều tà, ánh sáng đỏ cam chiếu lên khuôn mặt của Thẩm Uyển, chiếu lên làn da của cô mỏng manh mịn màng như sứ.
Khi gió bắt đầu thổi, cô đút hai tay vào túi và nói:
“Trước khi đến đây em đã định gọi điện cho anh nhưng anh đang đi làm nhiệm vụ.
Em sợ anh không liên lạc được với em còn gửi cho anh một bức điện tín.
Anh không thấy nó à?"
"Anh thấy rồi."
Ánh mắt Tô Yến Thành rơi vào mái tóc bị gió thổi tung trên thái dương cô, ngón tay anh ngứa ngáy, cố nén cười nói:
"Nhưng anh còn tưởng rằng em chỉ đang biểu diễn trong quân đội gần quân khu Bắc Thành. Không ngờ em lại đến đây."
Thẩm Uyển mím môi cười, cô cố ý để anh hiểu lầm, thế thì lúc anh nhìn thấy mình mới cực kỳ kinh ngạc được.
"Em tới tìm anh rồi. Vậy anh có vui không?"
Thẩm Uyển rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình với anh, không hề che đậy
Ngực Tô Yến Thành nóng bừng, anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng thật chặt.
"Vui lắm, Uyển Uyển, nhìn thấy em anh rất vui."