----
Thẩm Uyển bị anh nhìn chằm chằm khiến khuôn mặt nóng bừng, sắc hồng dần dần dâng lên trên má, cô không biết là do mặt trời lặn chiếu vào hay là làm sao.
"Ừm, gặp được anh, em cũng rất vui."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng Tô Yến Thành khẽ động, anh giơ tay giúp cô vén tóc ra sau tai.
"Uyển Uyển..."
Ngay lúc anh định nói thêm gì đó, những người trong nhóm đi cùng Thẩm Uyển cũng ăn xong rồi đi ra, có người ngần ngại không nói nên đứng sang một bên chờ cô.
Thẩm Uyển quay đầu nhìn một cái, sau đó quay người lại, có chút không nỡ nói với anh:
“Em phải đi qua trước, tối nay anh nhất định phải đến xem em biểu diễn đó.”
"Được rồi, đi nhanh đi, tối nay anh nhất định sẽ đi."
Tô Yến Thành thu tay lại, nhìn cô cùng những người đó rời đi.
Lục Minh đột nhiên từ phía sau đặt tay lên vai anh, cười nói:
"Yến Thành, cậu giấu kỹ thật đấy.
Có người yêu xinh đẹp như vậy, chẳng trách thằng nhãi nhà cậu mỗi ngày rảnh rỗi đều nấu cháo điện thoại.
Cố lên, tranh thủ sớm ngày cưới người ta về nhà đi, ông đây muốn uống rượu cưới của cậu.”
Tô Yến Thành thu tầm mắt lại, lần này không đ.â.m chọc anh ta nữa mà cong môi nói "Ừ" một tiếng.
Sau khi Thẩm Uyển và những người khác trở lại phòng diễn tập, rất nhanh huấn luyện viên Vệ và giáo viên Ngô đã cùng đi tới, gọi các thành viên của đội tuyên truyền dẫn đường lên sân khấu trong khán phòng của quân đội để diễn tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều kiện có hạn, khán phòng ở khu quân sự này cũng không lớn, chỉ là một căn nhà cấp bốn bụi bặm. Không gian bên trong ước chừng một trăm mét vuông, không có chỗ ngồi.
Phía trước chỉ có một sân khấu hình chữ nhật cao một mét, phông nền sân khấu rất đơn giản, chỉ có vài chữ biểu ngữ viết trên giấy đỏ và nền đen.
Khán phòng không có hậu trường, trang phục biểu diễn cũng không được chuẩn bị sẵn, thậm chí cả nhạc cụ cũng đều là tự mang theo.
Các thành viên trong đội tuyên truyền dường như đã quen từ lâu, chiếc máy họ dùng để phát nhạc nền là một chiếc máy hát kiểu cũ, ngoài ra còn có một chiếc loa khuếch đại.
Nhìn lại Thẩm Uyển và những người khác, giáo viên Ngô đã mang đến chiếc đài cát-xét mới nhất. Bốn thành viên của đội nhạc cụ, mỗi người đều mang theo nhạc cụ của riêng mình, bao gồm đàn accordion, đàn hạc bốn dây, đàn violin và một chiếc đàn cầm với saxophone.
Đây đều là nhạc cụ tương đối phổ biến trong đoàn.
Nếu nói khoảng cách về trang bị có thể giải thích là do điều kiện kém thì khi Thẩm Uyển và những người khác bước lên sân khấu, ngay cả kỹ năng cơ bản cũng vượt trội hơn họ.
Vệ Hồng Xảo ở dưới sân khấu nhìn lên với vẻ mặt khó coi, nghe huấn luyện viên Vệ khen ngợi thì nút thắt trong lòng càng lúc càng thắt chặt.
Cô ta dùng ngón tay siết vạt áo của mình, thậm chí còn có kích động không muốn lên sân khấu nữa.
Huấn luyện viên Vệ nhìn từng người trong đoàn văn công Bắc Thành lên sân khấu thể hiện thực lực, trong lòng cảm thấy ghen tị.
Chỉ cần một trong những người này có thể ở lại thôi cũng được, nhưng ông ta cũng biết rằng con người đều muốn đi lên chỗ cao, vốn dĩ đã đến từ đoàn văn công lớn, làm sao có thể ở lại đội tuyên truyền nhỏ của họ được.
"Tốt lắm! Tốt lắm! Quả thực rất tốt!"
Triệu Tú Tú ở bên cạnh làm nóng người, cô ấy chỉ thực hiện vài động tác nhào lộn liên tiếp thôi mà huấn luyện viên Vệ nhìn thấy đã không ngừng khen ngợi khiến mặt cô ấy đỏ bừng.
Cô ấy mới vào đoàn được ba tháng, thường đứng cuối đoàn, còn suýt trượt kỳ thi rồi rời đi. Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy có người khen ngợi sự xuất sắc của mình.
Giáo viên Ngô ở bên cạnh nhẹ nhàng mỉm cười, mặc dù không phải tất cả đều là học sinh của bà nhưng đều xuất thân từ cùng một đoàn, cùng vinh cùng nhục, dù là khen ai bà cũng cảm thấy vui mừng.
Khi đến lượt Thẩm Uyển biểu diễn trên sân khấu, đôi mắt của huấn luyện viên Vệ đột nhiên sáng lên.