----
Lúc thấy cô vào buổi chiều, ông ta chỉ nghĩ rằng cô gái này có dáng người rất đẹp, thoạt nhìn có vẻ là một vũ công giỏi.
Không ngờ cô lại càng giỏi giang hơn, ông lại càng thêm quý tài.
Vừa rồi để chăm sóc Thẩm Uyển và những người mới đến đây đã bảo họ lên sân khấu diễn tập trước, những người khác đều ở phía dưới theo dõi, chờ họ diễn tập xong.
Nhóm Vệ Hồng Xào đang xô đẩy nhau, đều cảm thấy ngại không muốn lên sân khấu.
Huấn luyện viên Vệ nhìn thấy cảnh này liền nói:
“Chúng ta không bằng người ta là điều bình thường, nhưng chúng ta cũng luyện tập mỗi ngày mà.
Nếu gặp người giỏi hơn mình, mọi người liền không dám lên sân khấu thì đó mới là thứ khiến người ta cười chê.
Không sánh bằng thì chúng ta cứ thừa nhận, sau này tiếp tục nỗ lực thì chẳng phải là được rồi sao?”
Sau khi nghe ông nói xong, mọi người trong đội tuyên truyền bắt đầu chuẩn bị cho buổi diễn tập trên sân khấu.
Giáo viên Ngô dẫn đầu một nhóm người của đoàn văn công Bắc Thành xuống dưới sân khấu để xem, không hề tỏ ánh mắt khinh thường, đợi họ diễn tập xong, mọi người đều vỗ tay khen ngợi.
Sau khi diễn tập kết thúc, huấn luyện viên Vệ mở cửa hội trường, các chiến sĩ đã rất lâu đợi bên ngoài nhiệt tình tràn vào.
Một số người nhà đi cùng quân đội cũng nhận được tin tức, đều mang theo con cái của mình đến xem biểu diễn khiến khán phòng ngay lập tức trở nên sôi động.
Mọi người đều tự mang theo ghế riêng, còn những người không có ghế thì chỉ ngồi bệt hoặc ngồi xổm trên sàn.
Toàn bộ khán phòng đã lấp đầy ngay lập tức.
Vẫn còn nhiều người ở đây đến muộn, không thể đi vào, chỉ đành nhoài người ở cửa ra vào hoặc cửa sổ mà xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển đứng ở bên cạnh sân khấu chờ lên, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Tô Yến Thành đang đứng cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau xuyên qua đám người.
Thẩm Uyển mỉm cười với anh, nhìn thấy Tô Yến Thành đang ra hiệu bằng khẩu hình với cô, ý bảo cô cố lên còn mình sẽ ngoan ngoãn xem.
Vệ Hồng Xảo không cố ý để ý tới bọn họ, chỉ là vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ta nghĩ đến chị gái, ánh mắt liếc xuống, sắc mặt không tốt.
Màn biểu diễn còn chưa đi được nửa chặng đường, nhiệt huyết dâng cao của các chiến sĩ trong khán phòng như muốn thổi tung mái nhà.
Nhất là khi các thành viên của đội hát bước lên sân khấu, những người trong đội nhạc cụ đi cùng, tất cả khán giả cùng nhau hát quân ca, khoảnh khắc đó, âm thanh đúng là chấn động.
Tiết mục của Thẩm Uyển được xếp thứ ba, trước khi cô lên sân khấu, rất nhiều người đứng dưới sân khấu đã chú ý đến cô.
Khi cô lên sân khấu biểu diễn, các chiến sĩ dưới khán đài đã reo hò, âm thanh át cả tiếng nhạc.
Tô Yến Thành đen mặt đứng dưới khán đài, dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm từng thằng nhãi hưng phấn hò hét xung quanh mình, chuẩn bị cho bọn họ một buổi huấn luyện ma quỷ vào ngày mai.
Khi màn trình diễn kết thúc, khán giả không ngừng hét lên thêm một lần nữa, thêm một lần nữa. Giáo viên Ngô và huấn luyện viên Vệ tạm thời làm người dẫn chương trình mau chóng tươi cười đi lên sân khấu an ủi mọi người, hứa với mọi người rằng tiết mục tiếp theo sẽ càng thú vị hơn, lúc bấy mới ngừng lại được.
Sau khi Thẩm Uyển biểu diễn xong xuống sân khấu, Tô Yến Thành liếc nhìn cô một cái, sau đó quay người đi ra ngoài trước.
Trong lòng cô hơi run lên, nói với Trương Lệ Na bên cạnh rằng cô muốn ra ngoài hít thở không khí rồi đi theo ra ngoài.
Khán phòng sáng rực rỡ, náo nhiệt, ngoài khán phòng gió lạnh gào thét, Thẩm Uyển vừa bước ra đã bị gió thổi cho rùng mình một cái.
Tô Yến Thành đợi cô cách cửa không xa, mãi đến khi thấy cô đi theo ra ngoài anh mới yên tâm, đưa cô ra phía sau hội trường lúc không có ai để ý.
Ở đây gần như không có ai quấy rầy, ngay phía trước là sân huấn luyện tối tăm, lúc này các binh sĩ đang xem biểu diễn ở phía trước, sẽ không có ai tới đây.