----
Thẩm Uyển dựa lưng vào tường, Tô Yến Thành đứng trước mặt cô, chắn phần lớn gió lạnh.
Hai người ở rất gần nhau, nhưng vì ánh sáng quá yếu nên chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ ảo.
Tay Tô Yến Thành trượt xuống cổ tay cô, trực tiếp nắm lấy tay cô, hơi lạnh chạm vào khiến anh vô thức cau mày, sau đó liền khó chịu.
Là anh sơ suất, hiện tại nhiệt độ ban đêm đã xuống dưới 0 độ, cô nhất định sẽ cảm thấy lạnh ngay sau khi bước ra khỏi khán phòng ngột ngạt.
“Uyển Uyển, đợi một chút.”
Tô Yến Thành buông cô ra, đưa tay cởi áo khoác quân đội của mình cho cô.
Thẩm Uyển không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng cô mơ hồ có thể nhìn thấy động tác của anh, không suy nghĩ nhiều cúi đầu ôm lấy eo anh, vùi cả người vào trong vòng tay anh.
Cái ôm của Tô Yến Thành rất ấm áp, anh giật mình trong giây lát, sau đó nới áo ra, ôm cả người cô vào trong ngực.
Hơi thở của anh bao quanh cô, trái tim Thẩm Uyển chợt bình tĩnh lại, ngay cả tiếng gió rít bên tai cô cũng biến mất.
Hai người im lặng đứng đó ôm nhau rất lâu, đến khi Thẩm Uyển gần như đổ mồ hôi vì bị anh làm ngạt thở, cô không khỏi ngẩng đầu lộ khuôn mặt ra.
"Anh Yến Thành, em nhớ anh nhiều lắm."
Giọng nói của Thẩm Uyển rất nhẹ nhàng, có thể cảm nhận được má cô nhẹ nhàng cọ vào n.g.ự.c anh qua lớp quần áo.
Tô Yến Thành cúi đầu lại gần, nhỏ giọng nói vào tai cô:
"Ừ, Uyển Uyển, anh cũng rất nhớ em."
Thẩm Uyển cảm thấy toàn thân nóng lên, cô mím môi, do dự một lát, muốn rời khỏi vòng tay anh một chút, chỉ ngẩng đầu lên bảo anh thả lỏng ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ánh mắt họ gặp nhau, Tô Yến Thành không thể kìm nén được d.ụ.c vọng trong lòng nữa bèn cúi đầu xuống.
Tầm nhìn của anh vẫn chính xác bắt được đôi môi cô trong bóng tối, nhưng khi đôi môi mỏng mát lạnh đến gần, anh chỉ ấn nhẹ vào khóe môi cô, như thể đang thăm dò trước, cho cô một cơ hội từ chối.
Bàn tay ôm eo anh siết chặt giống như ra hiệu, Tô Yến Thành không chút do dự, trực tiếp in lên đôi môi đỏ mọng mà anh hằng khao khát, trằn trọc không muốn rời đi.
Thời gian tựa như trôi qua rất lâu, cho đến khi Thẩm Uyển dần mất hết sức lực vì bị anh hôn, hai chân cô mềm nhũn hoàn toàn dựa vào anh, cả người đều phải dựa vào anh để đứng vững.
Khi hai người tách ra, Thẩm Uyển tựa vào n.g.ự.c anh, khe khẽ thở dốc. Tay Tô Yến Thành thò vào trong áo khoác giữ chặt eo cô, ngăn cản cô trượt xuống do mất sức.
Môi anh đặt lên môi, khuôn mặt, dái tai cô hôn nhẹ, giống như dù có thế nào cũng thấy tiếc vì chưa đủ.
Thẩm Uyển đã bình tĩnh lại nhưng anh vẫn chưa buông tay, tiếng nhạc sôi động náo nhiệt phía trước dần dần kết thúc, hai người lặng lẽ ôm nhau trong một góc vắng vẻ.
Bàn tay đặt trên eo anh của Thẩm Uyển dần dần không thành thật cầm chiếc thắt lưng của anh, như thể vô tình chạm vào, lại như thể hiếu kỳ động đến, ngay dưới đầu ngón tay ấm áp của cô ngập ngừng muốn tiếp tục khám phá bên trong.
Tô Yến Thành khẽ hít vào một tiếng, trên đầu truyền đến giọng nói có chút khẩn trương: "Uyển Uyển, đừng quấy."
Được thôi.
Thẩm Uyển trốn vào trong n.g.ự.c anh cười khúc khích, sau đó ngoan ngoãn thu ngón tay phiền toái của mình lại.
Tô Yến Thành ôm chặt người trong lòng hơn, thở phào nhẹ nhõm, tựa cằm vào cô, bất lực cọ cọ trán cô.
Bị anh quấn chặt trong quần áo mà ôm, chóp mũi Thẩm Uyển nóng đến mức gần như đổ mồ hôi. Cô chợt nhớ đến bức ảnh trước đây mình đã nhìn thấy trong phòng anh, không khỏi mỉm cười hỏi anh:
"Anh Yến Thành, trước đây em đã nhìn thấy một bức ảnh trong phòng anh được chụp trong tuyết khi anh còn là thiếu niên, anh còn nhớ không?"
Tô Yến Thành bị cô nhắc nhở, rất nhanh nhớ ra, trên mặt mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Đó là bức ảnh của anh năm mười lăm tuổi, chị anh mượn máy ảnh ở cơ quan mang về nhà chụp. Trên đường tình cờ thấy anh đưa em về nhà bèn lén chụp lại."