----
Nghĩ đến cảnh tượng trong bức ảnh đó, trong lòng Tô Yến Thành chợt có một cảm giác vi diệu.
Khi anh mười lăm tuổi xuất phát từ lòng tốt nên đã đưa Thẩm Uyển tám tuổi về nhà khẳng định không ngờ đến một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ ôm người ấy trong vòng tay nâng niu đến mức không muốn buông tay một giây phút nào.
…
Sau khi biểu diễn kết thúc, Thẩm Uyển mới một mình trở về ký túc xá của nữ quân nhân, những người trong ký túc xá đã về trước cô một lúc, cũng đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.
Lý Mạn nghe thấy tiếng cô đẩy cửa đi vào, không hỏi cô đã đi đâu và sao bây giờ mới về. Cô ấy chỉ vào hai bình giữ nhiệt dưới cửa sổ giữa nói:
“Nước trong phòng nước nơi này đã sớm bị cắt, chỗ đó là nước nóng tôi vừa mang về, cô xách đi tắm rửa đi."
“Cám ơn.” Thẩm Uyển nói xong liền cầm bình giữ nhiệt đi đến phòng chứa nước cuối hành lang tắm rửa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Uyển nghe được tiếng đ.á.n.h thức của quân đội, mọi người trong phòng cũng lần lượt tỉnh dậy, bắt đầu rửa ráy.
Khi đi ăn sáng, họ đi ngang qua sân tập đen kịt tối hôm qua, lúc này nơi đây đầy rẫy các binh sĩ đang tập thể d.ụ.c buổi sáng.
Thẩm Uyển cũng nhìn thấy Tô Yến Thành mặc một bộ đồng phục huấn luyện, nhìn lại mình, cô mặc một chiếc áo len bên trong bộ quân phục dày dặn, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng đỏ.
Anh thật sự không sợ lạnh, chẳng trách tối qua mình toát hết cả mồ hôi trong vòng tay anh.
Tô Yến Thành quay người lại cũng nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau mấy lần, Thẩm Uyển mỉm cười với anh, sau đó cùng các thành viên trong đội đi ăn.
Sau khi ăn sáng tại căng tin, mọi người trở về phòng tập.
Giáo viên Ngô đi bàn bạc với huấn luyện viên Vệ về những sắp xếp tiếp theo, không có ai quản mà mọi người vẫn bắt đầu tự giác luyện tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi giáo viên Ngô trở về bèn bảo họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó quân đội sẽ cử xe đưa họ đến nơi đóng quân của liên đội để biểu diễn an ủi, đồng thời nói rằng chẳng đường đi đi về về khá xa và sẽ mất hơn sáu giờ nên họ sẽ không trở về vào buổi trưa.
Vị trí của liên đội này còn tính là tương đối gần, sau đó họ sẽ phải đi tới nơi xa hơn, có lẽ ngày hôm đó họ sẽ không quay lại.
Mặc dù Thẩm Uyển đến đây chủ yếu là để gặp Tô Yến Thành nhưng cô cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình có thể ở lại quân đội gặp anh mỗi ngày.
Cô biết rõ lịch trình của buổi biểu diễn chia buồn nên nhanh chóng chấp nhận.
Lần này, các thành viên trong đội tuyên truyền cũng đi cùng.
Chỉ đạo viên Vệ đặc biệt yêu cầu quân đội mời một nhóm xe chở họ đi.
Khi đến, mọi người ngồi suốt cả đường đều hơi sợ hãi trong lòng, để không bị xóc nảy, mọi người đều đã tự chuẩn bị.
Thẩm Uyển gấp chiếc áo khoác quân đội đang mặc để chuẩn bị chống chọi với thời tiết lạnh kê dưới m.ô.n.g để ngồi.
Khi đi đường, lốp xe sẽ hất bụi lên xung quanh nên cô dùng khăn quàng cổ quấn quanh đầu, khuôn mặt cũng được bịt lại, chỉ lộ ra bên ngoài một đôi mắt ngấn nước.
Nam quân nhân nhường cho các nữ đồng đội ngồi ở vị trí phía trong, Triệu Tú Tú vẫn ngồi bên cạnh Thẩm Uyển, phía chéo đối diện cô là Vệ Hồng Xảo.
Khi các nữ quân nhân trong đoàn nghệ thuật nhìn thấy Thẩm Uyển trang bị vũ khí đầy đủ, họ đều làm theo che c.h.ặ.t đ.ầ.u tóc bằng khăn quàng cổ, khăn quàng, mũ...
Những lời đồn mà họ nói trên đường tới đây đều là sự thật, không hề cường điệu.
Nơi này thật sự thiếu nước, mặc dù không thiếu nước uống nhưng hai ngày gội đầu tắm rửa một lần cũng là một vấn đề.
Tối hôm qua Thẩm Uyển không thể gội đầu tắm rửa, chỉ có thể chịu lạnh, miễn cưỡng lau người bằng hai chậu nước nóng Lý Mạn đưa cho.
Cũng may dạo này trời lạnh nên mọi người đều không đổ mồ hôi nhiều, còn có thể chịu đựng được.