Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 153



 

----

 

Càng lái xe càng hoang vắng, lúc đầu thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài ngôi nhà đất địa phương ở hai bên đường, sau đó thậm chí còn không có đường nữa, chỉ có những con dốc đất vàng dài vô tận.

 

Các thành viên của đội tuyên truyền đã quen từ lâu, Vệ Hồng Xảo nhìn bọn họ quấn chặt lấy người, trong lòng cảm thấy bọn họ đúng là ra vẻ.

 

Sợ bị bẩn như vậy thì họ tới đây làm gì? Không phải đều là giả vờ ư? Thực ra trong lòng cảm thấy rất chán ghét.

 

Đi được nửa đường, xung quanh càng lúc càng cao, đám người Bắc Thành dần dần cảm thấy có chút khó chịu.

 

Hôm qua quân khu bộ đội mà họ ở vẫn ổn, độ cao so với mặt nước biển tổng thể chỉ hơn một nghìn mét.

 

Tuy nhiên, liên đội mà họ đến hôm nay lại đóng quân trên một cao nguyên có độ cao gần ba nghìn mét so với mực nước biển. cảm giác khó chịu do thiếu oxy khiến họ cảm thấy rất khó chịu.

 

Trương Lệ Na vốn đang ngồi ở vị trí trong cùng, do thiếu oxy và xe lắc lư nên sắc mặt dần dần tái nhợt.

 

 

Cô ấy ôm n.g.ự.c cảm thấy buồn nôn muốn nôn nên đổi chỗ cho một nam quân nhân, nhoài người ở cửa sau xe nôn ra ngoài.

 

Thẩm Uyển cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cô chỉ hơi choáng váng, không có cảm giác buồn nôn.

 

Lúc này Vệ Hồng Xảo giơ tay che miệng và mũi, có chút khinh thường nhỏ giọng nói:

 

"Đúng là ra vẻ."

 

Giọng nói của cô ta cũng chẳng nhỏ lắm, những người ngồi xung quanh chắc chắn có thể nghe thấy.

 

Thành viên đội tuyên truyền ngồi bên cạnh nghe xong lời này thì xấu hổ ngơ ngác. Thẩm Uyển dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vệ Hồng Xảo, đột nhiên hỏi:

 

"Đồng chí Vệ, đồng chí đang nói cái gì vậy?"

 

"Tôi cảm thấy cách dùng từ của cô có vẻ không phù hợp cho lắm.

 

Chúng tôi thực sự không thể thích nghi với môi trường ở đây ngay lập tức, cảm thấy không khỏe là phản ứng bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chúng tôi không phàn nàn hay nao núng, chỉ cảm thấy không khỏe không nhịn được thì ra vẻ ở chỗ nào chứ?"

 

Lý Mạn cũng nghe được lời vừa rồi Vệ Hồng Xảo nói, nhưng nghe không rõ lắm, lúc này nghe Thẩm Uyển nói thì sắc mặt lạnh lùng:

 

“Đồng chí Vệ, cô nói vậy là có ý gì?

 

Chúng tôi tiếp nhận mệnh lệnh của tổ chức lặn lội đường xa tới đây, muốn mang lại niềm vui và tiếng cười cho binh lính cơ sở.

 

Không dám nói khổ cực công cao nhưng dù thế nào cũng không đáng bị các người nói một câu ra vẻ đúng không? "

 

Sau khi Trương Lệ Na nôn mửa, cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, quay lại liền nghe thấy họ đang tranh cãi.

 

Hỏi ra thì biết được Vệ Hồng Xảo đã nói gì, cô ấy nghĩ là đang nhắm vào mình, vốn dĩ đã thấy khó chịu, tính khí liền trực tiếp bùng nổ.

 

"Ý cô là gì? Nghĩ gì vậy? Tôi không thể chịu đựng được nữa, muốn nôn thì làm sao? Tôi làm ngứa mắt cô à?"

 

Ngụy Hồng Xảo chỉ mau miệng nhất thời, bây giờ nghe được lời buộc tội của bọn họ thì đã hối hận rồi nhưng vẫn cứng miệng nói:

 

“Cô nghe nhầm rồi, tôi không nói gì cả.”

 

"Cô không nói thì cô bày vẻ mặt này cho ai xem? Sao nào? Chọc vào lòng mặc cảm tự ti của cô rồi à?

 

Kể từ tối qua đã bày vẻ ghen tị hâm mộ trên khuôn mặt. Nói tôi ra vẻ, tôi thấy cô mới là người ra vẻ nhất đấy!"

 

Trương Lệ Na cũng được cưng chiều ở nhà, lúc này cô ấy vô cớ bị nhắm tới nên tất nhiên sẽ không phục, mở miệng chọc thẳng vào lòng đối phương.

 

Thật sự cho rằng mọi người đều bị mù, trong buổi diễn tập tối qua, người này vừa nhìn thấy Thẩm Uyển trên sân khấu liền nhăn mặt lại, chỉ là mọi người không nói ra thôi, không ngờ cô ta lại còn tỏ vẻ.

 

Mặt Ngụy Hồng Xảo đỏ bừng, cô ta mở miệng định phản bác nhưng lại bị ánh mắt liếc ngang của Trương Lệ Na cắt ngang:

 

“Chỉ dựa vào cô còn muốn so sánh với Thẩm Uyển.

 

Ha ha, cô đúng là không tự lượng sức. Thẩm Uyển người ta là trụ cột của đoàn nghệ thuật Bắc Thành chúng tôi.