----
Chỉ với công phu mèo ba chân của cô cũng chỉ có thể ghen tị người ta ở trong lòng thôi."
"Cô!"
Vệ Hồng Xảo bị chọc trúng tim đen, mặt mũi gần như bị cô ấy lột sạch, bỗng nhiên tức giận nói:
"Ai so với cô ta? Tôi đã nói rồi, tôi không nói cô cái gì, cô còn muốn thế nào nữa?
Vả lại không phải cô ta chỉ dựa vào khuôn mặt thôi sao? Thực lực cũng cũng chỉ có vậy thôi!
Trương Lệ Na sắp cười c.h.ế.t vì hành động sốt ruột của cô ta, cô ấy lập tức không tức giận nữa, dựa vào xe tập trung nhằm vào cô ta, ngay cả cảm giác buồn nôn cũng bị nén xuống.
"Ôi ôi ôi, hóa ra cô không chỉ ghen tị vì người mạnh hơn mình mà còn ghen tị vì người ta đẹp hơn mình.
Đáng tiếc đây là bẩm sinh, không có cách nào khác, người ta đẹp hơn cô giỏi hơn cô, cô có ghen tị cũng vô ích.”
Đã thấy ngứa mắt cô ta từ lâu rồi.
Cô ta chỉ là đội trưởng của một tiểu đội tuyên truyền, vũ đạo thậm chí còn không bằng Triệu Tú Tú nhưng tâm lại cao như trời.
Hai ngày nay bọn họ tới đây nhìn thấy cô ta đều tỏ thái độ.
Các nữ quân nhân bắt đầu tranh cãi, các nam quân nhân ngơ ngác không biết có nên giúp đỡ hay không, cuối cùng đành phải yên tĩnh lại, im lặng quan sát.
Vệ Hồng Xảo không cãi lại được, vốn dĩ là cô ta sai, các thành viên khác trong đội cũng không thể giúp được.
Nhưng ba cô ta là tham mưu trưởng của quân khu, chú cô ta là người chỉ huy đội tuyên truyền nên mọi người chỉ có thể nhỏ giọng thuyết phục họ ngừng tranh cãi.
Trong đoàn nghệ thuật, Trương Lệ Na là người giỏi nhất, Thẩm Uyển chỉ nói lúc đầu, sau này không cần cô nữa.
"Tôi đã nói là không phải và tôi cũng không ghen tị với cô ta.
Tại sao cô lại nói tôi như vậy?"
Vệ Hồng Xảo thừa nhận ban đầu cô ta nói vậy là cố ý để Thẩm Uyển nghe thấy. Nhưng cô ta không nghĩ rằng đối phương lại dám trực tiếp chỉ ra, lúc này khiến cô ta lâm vào thế khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu nhóm người này nhất quyết đòi giải thích thì sau khi về nhất định sẽ không cho cô ta được lợi lộc.
Ba cô ta luôn ghét việc người nhà dùng thân phận ra để làm trò, nếu làm lớn chuyện thì chú cô chắc chắn cũng sẽ không bảo vệ cô ta.
Thẩm Uyển đã sớm phát hiện ra từ hôm qua gặp mặt người này đã dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, không biết vì sao càng ngày càng quá đáng. Cô không phải là người rộng lượng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Cuối cùng Vệ Hồng Xảo hoảng sợ.
Do trên đường xóc nảy và tiếng lạch cạch khi lái xe nên huấn luyện viên Vệ và giáo viên Ngô ngồi trước xe không nghe thấy tiếng cãi vã của họ.
Nếu như sau khi xuống xe Trương Lệ Na vẫn không chịu bỏ qua, làm ầm ĩ trước mặt họ thì khi đó cô ta sẽ càng toi đời.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi cúi đầu xin lỗi trước:
"Thật xin lỗi, tôi đã nói sai rồi, thật xin lỗi. Mong cô có thể tha thứ cho tôi một lần."
Các thành viên trong đội của cô ta cũng đứng ra hoà giải cho cô ta:
"Đúng vậy, đội trưởng không cố ý đâu. Mọi người hãy tha thứ cho cô ấy một lần đi."
"Thật sự là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, chúng ta đều phải cùng nhau chuẩn bị biểu diễn, tốt nhất đừng làm quá khó coi."
Trương Lệ Na hừ lạnh, trong lòng cảm thấy hả giận, nhìn Thẩm Uyển và Lý Mạn để họ đưa ra quyết định.
Thẩm Uyển kéo khăn quàng cổ xuống, mỉm cười nói với người đối diện:
“Hy vọng sau này đồng chí Vệ có thể nhớ kỹ bài học hôm nay.
Có thể ăn cơm bừa bãi nhưng không thể nói bậy. Lần này chúng tôi tha thứ cho cô, hy vọng lần sau cô đừng làm vậy nữa.”
Cuối cùng Lý Mạn cũng nói thêm:
"Có vẻ như đồng chí Vệ đi học những buổi học giáo d.ụ.c tư tưởng trước đây đều công cốc cả rồi. Tôi hy vọng lần này sau khi trở về cô có thể tiếp tục củng cố việc học của mình, lần sau sẽ không có ai cho cô cơ hội xin lỗi đâu."
Vệ Hồng Xảo chưa bao giờ bị người khác trực tiếp dạy cho một bài học tàn nhẫn như vậy, cô ta tức giận sắp hộc máu, nhưng đành phải nhịn:
"Được, tôi sẽ làm vậy, vừa rồi là lỗi của tôi. Mong các cô đừng so đo với tôi.”