----
Nhìn bề ngoài, các nữ quân nhân tạm thời có vẻ đã làm hòa, nhưng bầu không khí trong toa rất kỳ lạ, cho đến khi xuống tàu cũng không ai nói gì nữa.
Nửa sau hành trình, đường đi có vẻ tốt hơn một chút, bớt gập ghềnh hơn, Thẩm Uyển tựa người vào chiếc xe lắc lư, nhắm mắt dưỡng thần, không còn để ý đến người đối diện nữa.
Đến nơi, lãnh đạo liên đội đã được thông báo từ lâu và ra chào đón, đồng thời tổ chức ngay cho các binh sĩ đóng quân trong doanh trại cùng nhau xem biểu diễn.
Những cảm xúc dâng trào từ sự chào đón nồng nhiệt của các chiến sĩ đã lan sang họ, mọi người gạt bỏ những ân oán trước đây và thể hiện một màn trình diễn an ủi tuyệt vời đến họ.
Khoảng ba giờ chiều, ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, mọi người vội vã chạy xe về khu quân sự.
Chỉ là đường về không bằng phẳng như lúc đi, xe lên đường chưa được bao lâu thì gió bắt đầu thổi khiến ven đường phủ đầy màu xám xịt của đất cát, ngay cả nhìn đường cũng không rõ ràng.
Chiến binh nhỏ lái xe phải giảm tốc độ và cẩn thận xác định phương hướng.
Phía sau xe cũng bị ảnh hưởng, bụi bay vào, các thành viên trong đội tuyên truyền khi tới còn ghét bỏ người ta ra vẻ mà nay cũng đua nhau lấy đồ che mặt lại.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bầu trời bên ngoài càng ngày càng tối, bụi bặm bay trên bầu trời với cường độ ngày càng dày đặc, nhưng bọn họ vẫn chưa thể trở về quân đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người lính nhỏ lái xe ở hàng ghế đầu hôm nay đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng càng căng thẳng thì càng phạm sai lầm.
Cơn bão cát đã che khuất tầm nhìn của anh ấy, khiến anh ấy khó xác định phương hướng nên chiếc xe đã vô tình đi chệch khỏi lộ trình.
Cho đến khi bánh trước và bánh sau của ô tô vô tình rơi xuống hố cát, xe nghiêng sang trái rồi dừng lại.
Mọi người ở khoang sau đều bối rối, tưởng rằng đã đến quân đội, nhưng khi thò đầu ra ngoài thì thấy khu vực xung quanh vẫn là hoang mạc, thậm chí còn không thể nói rõ phương hướng.
Chỉ huấn luyện viên Vệ dẫn các thành viên trong đội tuyên truyền đến các liên đội khác nhau để biểu diễn an ủi mỗi năm, lúc đầu ông ta có thể an ủi giáo viên Ngô rằng bão cát rất phổ biến ở sa mạc, những cơn bão cát nhỏ như vậy sẽ dừng lại sau một thời gian thôi.
Nhưng bây giờ bên ngoài bầu trời tràn ngập cát vàng, cách xa mười mét đều không thấy một bóng người, làm gì có dấu hiệu dừng lại.
Ông ta cùng chú lính nhỏ đi xuống trước để kiểm tra xem lốp xe bị lún đến mức nào, hai người dùng tay đào bới thì phát hiện đây có thể là một lớp đất cát mềm vừa mới bị cuốn lên, lốp xe bị lún rất sâu, căn bản không thể đào bằng tay không được.
Thấy trời tối dần mà xe lại bị kẹt không thể ra ngoài, chỉ huấn luyện viên Vệ chợt hoảng hốt trong lòng.
Bởi vì trên sa mạc có bầy sói qua lại.