Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 156



----

 

 

 

Tình thế có chút khẩn cấp, huấn luyện viên Vệ không dám trì hoãn nữa, vội vàng gọi giáo viên Ngô tới, hai người bàn bạc một lúc rồi đi về phía sau gọi mọi người xuống.

 

“Lốp xe bị kẹt rồi.

 

Trên xe chúng ta chỉ có hai cái xẻng kỹ thuật, nhưng trời đã tối rồi, chúng ta phải nhanh chóng đưa xe ra ngoài và rời khỏi đây.

 

Các nam quân nhân đến giúp, các nữ quân nhân đứng sang một bên tự lo liệu cho mình trước đã."

 

Huấn luyện viên Vệ không dám nhắc đến khả năng thu hút sói, sợ những người trẻ tuổi này sẽ hoảng.

 

Bên ngoài gió rất lớn, đám Thẩm Uyển vừa xuống xe liền có cảm giác như không thể mở mắt được, hoàn toàn không thấy được mặt trời, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhanh.

 

Thẩm Uyển mặc chiếc áo khoác quân đội mang theo khi tới đây, nâng cao cổ áo để chắn gió, lúc này cô mới cảm thấy hơi thở của mình trở nên dễ dàng hơn.

 

Các nữ quân nhân đều chen chúc nhau đứng ở phía bên kia xe, dựa vào xe để chắn gió.

 

Xa xa, cát vàng bị gió thổi tung bay khắp trời. Triệu Tú Tú còn trẻ nên không mấy can đảm, ôm lấy cánh tay Thẩm Uyển, có chút sợ hãi nói:

 

“Tối nay chúng ta sẽ không qua đêm ở bên ngoài phải không?”

 

Phía bên kia xe, hướng dẫn viên Vệ và các nam quân nhân cùng nhau đào cát, tấm cửa sắt sau xe cũng được tháo bỏ. Bọn họ phải đào hố cát to hơn, sâu hơn rồi đặt tấm cửa trên bề mặt đó để lốp có điểm chịu lực.

 

Đôi mắt của Trương Lệ Na bị gió và cát làm mờ đi, Lý Mạn không cho cô ấy dùng tay dụi mà xin Thẩm Uyển một ít nước, làm ướt khăn tay và lau mặt lau mắt cho cô ấy.

 

"Ôi trời ơi! Đây là thời tiết gì vậy? Làm sao lại có gió mạnh như vậy?"

 

Trương Lệ Na cuối cùng cũng mở mắt ra, không khỏi phàn nàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ở đây mặc dù các nữ quân nhân đều đứng cùng nhau, nhưng có thể thấy rõ ràng bọn họ chia thành hai nhóm nhỏ, cuộc cãi vã trên xe lúc sáng vẫn còn chưa qua.

 

Mấy nữ quân nhân trong đoàn nghệ thuật rúc vào nhau để giữ ấm và chắn gió.

 

Những người trong nhóm tuyên truyền bên kia cũng tụ tập lại với nhau.

 

Nhưng không giống như những người trong đoàn văn công chỉ phàn nàn về thời tiết xấu, họ thực sự đã ở sa mạc rất lâu nên đều biết trong lòng. Trên sa mạc thực sự có sói, nếu bị mắc kẹt ở đây qua đêm thật thì sẽ rất nguy hiểm.

 

Lúc này, ngay cả Vệ Hồng Xảo kiêu ngạo nhất cũng đang bồn chồn trong lòng, thỉnh thoảng cô ta sẽ chạy sang bên kia để xem tiến độ của huấn luyện viên Vệ và những người khác.

 

Huấn luyện viên Vệ lo lắng đến toát mồ hôi, không dám chậm trễ một giây, đáng tiếc nỗ lực hồi lâu cũng chỉ đào ra được nửa bánh sau.

 

Người lính nhỏ ở phía trước liều mình đạp ga và mọi người cùng nhau đẩy xe, mệt đến kiệt sức mà thân xe vẫn không hề nhúc nhích.

 

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?

 

Nếu biết hôm nay sẽ gặp bão cát thì chúng ta đã không ra ngoài rồi. Giờ đây bị mắc kẹt ở một nơi xa xôi không cửa hàng không thôn làng, muốn tìm người cầu cứu cũng không biết phải đi đâu."

 

Rất lâu mà vẫn không thể di chuyển chiếc xe, người lính nhỏ lái xe phía trước tỏ ra lo lắng.

 

Đáng tiếc lần này bọn họ không mang theo thiết bị liên lạc, vốn tưởng rằng có thể trở về trước khi trời tối bởi vì khoảng cách gần như thế, nhưng lại vừa vặn gặp phải bão cát.

 

Sau khi do dự một lúc như vậy, chiếc bánh xe mới đào ra đã lại bị cát cuốn tới vùi lấp mất.

 

Huấn luyện viên Vệ thật sự không còn cách nào khác, đi ra ngoài mấy mét xem bầu trời, quay lại nói với giáo viên Ngô rằng ông ta định một mình ra ngoài cầu cứu.

 

Giáo viên Ngô rất lo lắng ông ta sẽ lạc đường, lỡ như cuối cùng không quay lại thì càng phiền phức hơn, khuyên ông ta nên đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ quân khu thấy bọn họ mãi không trở về thì sẽ cử người ra ngoài tìm.

 

Thật ra huấn luyện viên Vệ cũng không nắm chắc trong lòng, quay lại bên cạnh xe gọi mọi người lại, chuẩn bị đợi thêm một lát, nếu không được thì dẫn hai người ra ngoài để tìm đường thoát.