----
Ý nghĩ này khích lệ cô, khi anh không để ý, cô lặng lẽ thọc ngón tay vào dưới vạt áo anh.
Mãi đến khi đầu ngón tay chạm vào làn da nóng bỏng của anh, cô mới như bừng tỉnh và đỏ mặt không dám tiếp tục nữa.
Tô Yến Thành nắm tay cô run rẩy, sau đó vô thức siết chặt, cảm xúc không thể kìm nén dâng trào trong mắt.
Anh khẽ hít một hơi, giọng nói trở nên khàn khàn.
"...Uyển Uyển"
Anh chỉ gọi tên cô, không biết mình muốn ngăn cô lại hay yêu cầu cô tiến sâu hơn.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Uyển xấu hổ lùi lại, cô co ngón tay muốn rút lui như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt Tô Yến Thành co rụt lại, con thú trong lòng anh hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, phóng ra dễ như trở bàn tay.
“Ừm, em…” Thẩm Uyển c.ắ.n nhẹ môi dưới, vừa định kiếm cớ nói rằng mình vô ý.
Một giây tiếp theo, thế giới quay cuồng, cô bị kéo vào vòng tay của anh, nghiêng người ngồi trên đùi Tô Yến Thành.
Những cơ bắp rắn chắc bên dưới ép vào người cô, khuôn mặt Thẩm Uyển nóng lên, đây là tư thế thân mật nhất mà hai người có kể từ khi quen biết tới nay.
Thẩm Uyển dù có thông minh đến mấy thì cũng vẫn là một cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi, chưa bao giờ ngồi vào lòng đàn ông.
Cô cảm thấy lúng túng, hơi thở nguy hiểm trên người anh cũng khiến cô vô thức giãy dụa muốn rời đi. .
Tô Yến Thành vùi đầu vào chiếc cổ thơm nồng nàn quyến rũ của cô, dùng đôi tay to lớn giữ chặt eo cô, không cho cô cử động.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng di chuyển trên làn da cổ của cô, Thẩm Uyển bị kích thích đến mức đặt tay lên vai anh, co rụt người lại.
Trạng thái của hai người đột nhiên đảo ngược, Thẩm Uyển nhẹ giọng xin tha:
"Anh Yến Thành... Em hơi lạnh, anh buông em ra, em muốn mặc quần áo..."
Một tiếng cười trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng Tô Yến Thành, như thể anh đang cười cô giống như một con mèo con.
Cô là người giơ móng vuốt ra thử trước, chút gió thổi cỏ lay đã dọa cô muốn bỏ chạy.
Thẩm Uyển chỉ cảm thấy chỗ bị anh dựa vào như thể dán sát một cái bếp lớn, đâu có lạnh lẽo, rõ ràng cô sắp bị thiêu rụi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vừa rồi không phải Uyển Uyển nói tò mò sao? Bây giờ anh cho em xem được không?"
Tô Yến Thành vẫn còn lý trí, anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi.
Thẩm Uyển đặt tay trên vai anh hơi gập lại, cô nhìn anh lắc đầu.
Không phải cô hèn nhát mà là lý trí muộn màng nói cho cô biết, không thể tán tỉnh nữa, nếu người này thật sự mất khống chế thì kẻ chịu thiệt nhất định sẽ là cô.
“Thật là một cô bé thông minh…” Tô Yến Thành mỉm cười, quả thực hết cách với cô.
Nói xong anh đang định buông cô ra, Thẩm Uyển cọ chân anh muốn xuống, kết quả vừa cử động đã bị anh ôm chặt hơn vào trong lòng.
Không phải Thẩm Uyển thật sự không hiểu gì cả, hiện giờ cô nói mình không cố ý còn kịp không?
Vẻ mặt Tô Yến Thành nói cho cô biết đã muộn rồi.
"Uyển Uyển..."
Anh hít một hơi, cúi đầu che đi d.ụ.c vọng trong mắt.
Anh cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghiêm nghị tiến đến gần cô.
"Uyển Uyển, anh muốn hôn em được không…”
Tim Thẩm Uyển đập rất nhanh, tay nhanh hơn não chạm vào một bên mặt anh.
Đây giống như một tín hiệu, d.ụ.c vọng trong lòng Tô Yến Thành đột nhiên dâng trào, đè về phía mục tiêu.
"Ưm…"
Trong căn phòng nhỏ này, nhiệt độ dần dần tăng lên, thần trí của Thẩm Uyển dần trở nên hỗn loạn.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô bị dỗ dành từ từ di chuyển xuống phía dưới.
Cho đến khi cô lại chạm vào một mảng da nóng hổi, ngón tay cô run rẩy chạm vào nơi vừa cứng vừa mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt theo những đường vân nông, đột nhiên bên tai phát ra một tiếng thở hổn hển trầm khàn.
Tai Thẩm Uyển đỏ như sắp nhỏ máu, giây tiếp theo đã hoàn toàn bị ngậm lấy.
Hai người làm loạn đến cuối cùng, Tô Yến Thành không nhịn được nữa bế Thẩm Uyển đặt lên giường, cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì anh đã sải bước vào phòng tắm.