Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 162



----

 

Bước đi không tự nhiên mà vội vã, vạt áo sơ mi bị kéo ra, vẻ mặt căng thẳng như thể chỉ cần do dự một giây thì sẽ xảy ra kích động không thể cứu vãn nào đó vậy.

 

Lý trí bị thiêu đốt của Thẩm Uyển dần dần tỉnh táo lại, cô nhìn về phía phòng tắm, bỗng nhiên nằm xuống, che đi đôi má đỏ bừng.

 

Một lúc sau nhớ lại việc tay mình vừa làm, cô lại nhanh chóng bỏ tay xuống, chạm vào mái tóc đã khô ráo của mình để che giấu.

 

Lúc Tô Yến Thành từ phòng tắm đi ra, cô đang tết tóc ra sau lưng, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại.

 

Trên môi anh nở một nụ cười, bước tới đưa cho cô dải lụa trên bàn.

 

Thẩm Uyển cúi đầu liếc nhìn, sau đó tự nhiên cầm lấy buộc đuôi tóc.

 

Sau khi Tô Yến Thành lấy áo khoác mặc vào liền nói với cô kế hoạch tiếp theo:

 

“Sau khi trả phòng xong anh sẽ dẫn em đi ăn tối.”

 

“Vâng.” Thẩm Uyển thản nhiên đáp rồi quay người lại, trên mặt vẫn còn ửng hồng.

 

Tô Yến Thành đưa áo khoác cho cô, thấy cô mặc xong định cùng anh đi ra ngoài, anh không khỏi nhắc nhở cô:

 

“Đội mũ lên đi, bên ngoài gió lớn cẩn thận bị cảm lạnh."

 

Thẩm Uyển có chút chán ghét nhặt chiếc mũ lên, nói:

 

“Em không muốn đội, em vừa gội đầu xong lại bẩn mất.”

 

Hôm qua chiếc mũ này đã theo cô trong gió và cát rất lâu, chỉ giũ thôi thì nó không sạch được.

 

Tô Yến Thành nhận lấy vỗ nhẹ hai cái, bụi trên đó rơi thẳng xuống, anh suy nghĩ một chút rồi nói:

 

"Vậy em đợi anh ở đây trước đã, anh ra ngoài mua cho em một cái mới."

 

"Vâng."

 

Bây giờ vẫn còn sớm và Thẩm Uyển cũng chưa đói lắm.

 

“Em đợi anh về rồi hẵng ra ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Yến Thành sợ cô mất kiên nhẫn nên vội vàng mở cửa đi ra ngoài mua mũ cho cô.

 

Thẩm Uyển ở lại sắp xếp ba lô, chuẩn bị mang quần áo bẩn về giặt.

 

Cô cũng không phải chờ đợi quá lâu, nội thành ở đây không thể so sánh với Bắc Thành, cơ sở vật chất cơ bản đều nằm trên cùng một con phố, cách nhà khách không xa có một hợp tác xã cung ứng.

 

Sau khi mua một chiếc mũ mới, Thẩm Uyển không phản kháng nữa mà ngoan ngoãn đội vào.

 

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tô Yến Thành chủ động giúp cô xách túi đựng quần áo bẩn, hai người cùng nhau đi đến quầy lễ tân trả phòng.

 

Vì hai người đưa ra bằng chứng quan hệ chưa lập gia đình khi đăng ký, nhân viên lễ tân thấy hai người ở cùng nhau trong phòng lâu như thế thì ngó trái ngó phải hơi nghi ngờ.

 

Nếu không phải vừa rồi đồng chí nam này đi ra thì suýt chút nữa cô ta đã không nhịn được mà tìm người đến gõ cửa xem thử.

 

Nam đồng chí vẻ mặt nghiêm túc không nhìn ra điều gì, nữ đồng chí lộ ra nụ cười trên mặt, nhìn thấy cô ta liền chủ động nói:

 

“Đồng chí, tôi vừa mới gội đầu trong phòng, dùng rất nhiều nước nóng. Có cần phải trả thêm tiền không?”

 

Nhân viên lễ tân vô thức trả lời cô: “Không cần, đã bao gồm trong giá phòng rồi.”

 

Cùng lúc đó cô ta cũng thầm hiểu ra trong lòng, chẳng trách lâu như vậy mới xuống, hóa ra là ở trong phòng hong tóc.

 

Sau khi tìm hiểu xong, người này liền nhanh chóng làm thủ tục trả phòng cho tra hai người họ.

 

Cô ta đã nói rồi mà, người đàn ông đó là quân nhân, nhất định phải có phẩm chất tốt, sẽ không làm chuyện xấu.

 

Nếu như để cô ta biết nam đồng chí mà cô ta nghĩ sẽ không làm điều xấu ấy vừa rồi đã nắm tay người ta đặt lên eo mình, không biết có phá hủy hình ảnh một người lính cao lớn trong lòng cô ta không.

 

Nhưng bây giờ vì lời nói của Thẩm Uyển, cô ta đã chủ động gán cho anh là người tốt.

 

Địa điểm ăn uống cũng ở trên con đường này, Tô Yến Thành để túi xách ở ghế sau, mở cửa chỗ ghế phụ cho Thẩm Uyển, nhìn cô bước vào rồi đi vòng qua ghế lái lái xe.

 

Đường phố ở đây rất rộng, hai bên không có nhiều cửa hàng, đi khoảng một phút là có thể nhìn thấy mặt tiền của tiệm cơm quốc doanh.

 

Sau khi đỗ xe ở ven đường trước cửa tiệm, hai người cùng nhau bước vào.

 

Tiệm cơm ở đây rất khác với tiệm cơm ở Bắc Thành, trước cửa có một bếp than, trên đó nướng những xiên thịt lớn nóng hổi, ​​rắc một lớp thì là và bột ớt lên trên, mùi thơm thoang thoảng qua chóp mũi.