Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 164



----

 

Sau khi Tô Yến Thành dịch xong, Thẩm Uyển mới biết về những chiếc khăn quàng cổ này và t.h.ả.m lông này đều được dệt bằng tay, t.h.u.ố.c nhuộm bên trên cũng là thuần thiên nhiên không phai, giá cả lại không đắt.

 

Cô mua chiếc lục lạc cho em trai Thẩm Gia, chiếc khăn quàng cổ thì cô định tặng cho Lý Lệ Hoa, dì Tô, Trình Anh và Tưởng Linh Linh, còn chiếc t.h.ả.m lông thì cô mua cho chính mình.

 

Mua xong những thứ cần thiết, hai người đến quầy bán đồ ăn, cô mua rất nhiều thịt khô và các sản phẩm từ sữa, đều là đặc sản địa phương.

 

Thẩm Uyển cũng nhìn thấy quầy gần đó có người bán rượu lúa mạch cao nguyên.

 

Cô không thích uống rượu nhưng cô nhớ trong túi xách có một chai rượu nho do bà Tô tự làm, cô còn chưa đưa cho Tô Yến Thành nữa.

 

Cô quay người nói với Tô Yến Thành rằng còn có một chai rượu ở chỗ cô, nhưng Tô Yến Thành lại nói: “Để ở đó trước đi, gần đây anh có nhiệm vụ không thể uống được, anh lấy về cũng không thể cất đi được.”

 

Thẩm Uyển có chút bối rối không biết tại sao anh lại không thể cất đi được.

 

Tô Yến Thành giải thích rằng trong quân đội có nhiều con chuột mê rượu, khóa trong tủ cũng có thể bị lén uống trộm.

 

Lúc đầu cô nghe xong chỉ càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

 

Trên đời này còn có chuột thích uống rượu ư? Sau đó cô mới nhận ra anh đang nói về chiến hữu đồng đội của mình.

 

“Được rồi, cứ để ở chỗ em trước, khi nhiệm vụ kết thúc em sẽ đưa cho anh.”

 

Thẩm Uyển biết trong quân đội có rất nhiều chuyện nhất định phải giữ bí mật, nên cô cũng không hỏi khi nào mới kết thúc.

 

Dù sao cô cũng còn phải ở đây rất lâu, cuối cùng sẽ biết thôi.

 

Mua sắm xong, Tô Yến Thành đưa cô về quân đội.

 

Hôm nay đoàn văn công không có ai ra ngoài, Thẩm Uyển lấy đặc sản địa phương mua được ra chia cho mọi người, thứ muốn mang về nhà thì sẽ mua trước khi đi.

 

Thịt khô ở đây cũng rất ngon, Trương Lệ Na chỉ ăn hai miếng nên cảm thấy chưa đã nghiền nhưng lại xấu hổ không dám lấy nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho đến khi Thẩm Uyển đẩy túi giấy đến trước mặt cô ấy thì cô ấy mới đỏ mặt lấy thêm một miếng nữa.

 

"Thẩm Uyển, cô mua những cái này ở đâu thế? Lần sau tôi cũng phải đi mua!"

 

Thẩm Uyển cho cô ấy biết địa chỉ của hợp tác xã cung ứng.

 

Lý Mạn thích những sản phẩm từ sữa như bơ và bánh sữa mà cô mang về hơn.

 

Sữa tươi ở Bắc Thành rất đắt, cô ấy thích uống nhưng lại không nỡ gọi thường xuyên. Ở đây rẻ hơn, cô ấy đã dự định khi về sẽ mua một gói lớn về ăn từ từ.

 

Tuy nhiên cô ấy liếc nhìn Thẩm Uyển với vẻ hơi ghen tỵ.

 

Chồng sắp cưới của người ta ở đây, ra ngoài một chuyến rất thuận tiện, còn họ muốn ra ngoài phải đợi xe mua sắm của quân đội đến mới có thể đi cùng.

 

Nhưng cô ấy cũng biết chừng mực, quan hệ của họ còn chưa tốt đến mức có thể khiến cô ấy tùy tiện mở miệng làm phiền người ta đưa mình đi cùng, chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội khác rồi đi.

 

Mấy nữ quân nhân xuất thân từ đoàn nghệ thuật tới đây lần này về cơ bản chưa từng qua lại với nhau, chỉ bồi dưỡng tình cảm cách mạng trên đường đến đây và mấy ngày ở chung.

 

Họ ăn đồ ăn mà Thẩm Uyển mang về rồi cũng lấy một ít đồ ngon trong túi của mình ra đưa cho cô.

 

Họ không thể ra ngoài nên trên người chỉ có đồ ăn nhẹ mang tới từ Bắc Thành, bản thân còn không nỡ ăn nữa.

 

Thẩm Uyển cũng không từ chối mà mỉm cười đón nhận.

 

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, họ sẽ phải tiếp tục đến nơi đóng quân của liên đội để biểu diễn văn nghệ an ủi.

 

Bởi vì nơi sắp đến lần này khá xa, huấn luyện viên Vệ sợ tình huống lần trước lại xảy ra nên đã đặc biệt xin lãnh đạo phía trên một vài binh sĩ đi cùng.

 

Lãnh đạo nhanh chóng chấp thuận yêu cầu của ông ta, cho ông ta một phân đội nhỏ gồm mười người tới, sau này sẽ do bọn họ hộ tống đội biểu diễn qua lại.

 

Khi Thẩm Uyển nhìn thấy đội trưởng tạm thời của đội này, cô mới hiểu ý của Tô Yến Thành khi anh nói gần đây có nhiệm vụ.

 

"Huấn luyện viên Vệ, đồng chí Ngô, về sau tôi sẽ dẫn dắt đội viên bảo vệ an toàn của mọi người. Xin cứ yên tâm giao cho chúng tôi."

 

Tô Yến Thành nói xong, nghiêng đầu nhìn Thẩm Uyển, nụ cười trong mắt càng tươi hơn.