Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 165



 

----

 

Khi bận rộn, thời gian bao giờ cũng trôi nhanh cả.

 

Trong hai tuần liên tiếp, tiểu đội tạm thời do đoàn văn công thành lập và các thành viên của đội tuyên truyền đã đến bảy, tám trụ sở đại đội.

 

Lúc đến nơi xa nhất, bọn họ phải đi bộ cả ngày trên đường, có nơi cao hơn ba nghìn mét so với mực nước biển, đường đi gập ghềnh, cực khổ, rất nhiều người trong tiểu đội đã bắt đầu không quen khí hậu, cơ thể cũng mệt mởi.

 

Cũng may sau khi kết thúc mỗi buổi biểu diễn, giáo viên Ngô đều thông cảm và quan tâm bọn họ, thường cho bọn họ nghỉ một ngày để bọn họ nghỉ ngơi thoải mái.

 

Thẩm Uyển cũng đúng lúc nhân ngày này bảo Tô Yến Thành đưa cô vào thành phố tắm rửa bụi bặm trên người, nếu không cô sợ mình không thể nhịn được từ lâu rồi.

 

Các nữ quân nhân trong tiểu đội đều rất ghen tị với cô, bọn họ cũng muốn đi tắm rửa sạch sẽ.

 

Có người phía sau thật sự không chịu nổi nữa đến cầu xin giáo viên Ngô, bọn họ cũng muốn vào thành phố tắm rửa như bình thường, không tắm rửa sạch sẽ sẽ hôi thối, sao bọn họ có thể để hình tượng luộm thuộm như vậy để lên sân khấu biểu diễn cho các chiến sĩ được.

 

Giáo viên Ngô bị bọn họ quầy rầy cũng không còn cách nào khác đành phải bàn bạc với huấn luyện viên Vệ xin cơ hội cho bọn họ ra ngoài.

 

Còn Thẩm Uyển, lúc này cô đã bị Tô Yến Thành dẫn ra ngoài rồi.

 

Trước khi cô đến, mỗi ngày Tô Yến Thành chỉ xem nhiệm vụ và huấn luyện, sau khi cô đến, anh vẫn tự thực hiện trách nhiệm quân nhân như trước, nhưng trong khoảng thời gian hạn hẹp đó anh cũng muốn dành nhiều thời gian ở bên cô hơn.

 

Tô Yến Thành ở lại trụ sở này gần năm năm, đã ngắm nhìn hết phong cảnh của cả sa mạc Gobi, bây giờ anh cũng muốn dẫn cô đi ngắm những phong cảnh mà mình rất đẹp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì vậy hai người nhân lúc nghỉ ngơi, Tô Yến Thành dẫn Thẩm Uyển đi ngắm hồ Dương Lâm trên sa mạc Gobi, ngắm nhìn ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ sừng sững, đàn trâu cày của các dân tộc thiểu số nuôi thả và đủ loại thú hoang chạy chạy nhảy lung tung.

 

Thậm chí, bọn họ còn gặp phải một con sói xám đơn độc ở rất gần.

 

Bọn họ ôm nhau khi ánh bình minh vừa lên, hôn nhau giữa rừng hồ Dương Lâm dưới ngập tràn ánh hoàng hôn, không cần nói cũng biết tình yêu đang lặng lẽ len lỏi trong lòng bọn họ.

 

Với Thẩm Uyển, cuộc hành trình này vừa mạo hiểm vừa lãng mạn, sẽ không bao giờ quên được trong suốt quãng đời còn lại.

 

Nhưng ngày tháng vui vẻ bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, trước khi kịp nhận ra, Thẩm Uyển đã ở đây hơn nửa tháng.

 

Sau khi đến đại đội cuối cùng, ngày mốt cô sẽ phải trở về Bắc Thành.

 

Sau khi luyện tập buổi chiều xong, Thẩm Uyển nói chuyện trước với giáo viên Ngô, sau đó trở về ký túc xá bọn họ tạm ở bây giờ lấy ra bình rượu nho.

 

Tiểu đội đoàn văn công hôm nay không xuất quân, Tô Yến Thành cũng có nhiệm vụ khác nên sáng sớm ra ngoài, mãi đến sau bữa tối mới trở về.

 

Lúc này trời đã dần tối, Tô Yến Thành vốn tưởng hôm nay chỉ gặp Thẩm Uyển vào bữa cơm sáng, cả ngày anh cũng không ở quân đội nên vội vàng thay quần áo đi giặt quần áo rồi tắm rửa trước, sau đó nhân lúc trời chưa tối hẳn sẽ chạy qua nhìn cô một lát.

 

Gần đây khu vực quân đội này có tuyết rơi dày đặc, khi mặt trời lặn xuống lúc chạng vạng tối, nhiệt độ bên ngoài sẽ bỗng nhiên giảm thẳng xuống bảy tám độ.

 

Khi Thẩm Uyển đi ra, bầu trời vẫn còn một tia ánh chiều, đến lúc cô tìm được ký túc xá của Tô Yến Thành, mặt trăng hình bán nguyệt đã lên đến trên đỉnh đầu cô.

 

Lớp tuyết mỏng phản chiếu ánh trăng giống như đã rải một màu trắng bạc xuống mặt đất.

 

Tô Yến Thành vừa thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng đến mở cửa phòng.