----
Ký túc xá của anh ở cạnh văn phòng, là một ký túc xá đơn nhỏ không đến mười mét vuông, chỉ có một chiếc giường khung sắt, một bàn đọc sách và một tủ quần áo một tầng đơn giản.
Khi mở cửa ra, anh nhìn thấy người mình muốn gặp bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt mình.
Vẻ mặt Tô Yến Thành sững sờ một lúc, sau đó lập tức duỗi tay kéo cô vào phòng, bàn tay to lớn nắm chặt mu bàn tay để lộ ra ngoài của cô, xúc cảm lạnh buốt khiến anh cau mày, lúc đó anh mới để ý cô đang ôm thứ gì đó trong tay.
Trong phòng anh có lò sưởi, ấm áp hơn ở bên ngoài.
Thẩm Uyển đi vội vàng đến quên mặc thêm quân phục, nhưng đi được một đoạn lại thấy ấm áp, cũng lại không cảm thấy lạnh quá.
Nhưng cô vẫn để mặc cho Tô Yến Thành cầm chai rượu vào tay mình, sau đó kéo cô đến bên lò sưởi ấm để đỡ lạnh.
“Anh Yến Thành, anh về lúc nào vậy? Anh ăn cơm chưa?”
Thẩm Uyển biết nhưng vẫn hỏi, vì vừa rồi cô không nhìn thấy anh ở căng tin.
Bữa cơm trong căng tin quân đội được quy định đúng giờ, thông thường sau khi quá thời gian, căng tin sẽ không còn cơm.
Tô Yến Thành dời chiếc ghế trước bàn đọc sách tới cạnh lò sưởi, để cô ngồi xuống, hai tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa giữ ấm giúp cô.
Nghe vậy, anh nói:
“Anh ăn rồi. Trên đường về anh đã ăn một ít lương khô.”
Thẩm Uyển rút tay ra, lấy một cái bọc giấy ở trong túi áo khoác đưa cho anh, trong đó đựng thịt khô cô đặc biệt mang tới đây.
Cô đau lòng đưa miếng thịt khô tới, nói:
“Chỉ ăn lương khô thôi thì sao được? Em mang cho anh thịt khô, anh ăn một ít đi.”
Tô Yến Thành cầm lấy miếng thịt khô, gượng cười nói được, sau đó lập tức hỏi cô tại sao lại đến muộn vậy, có chuyện gì không.
Thẩm Uyển nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi xổm trước mặt sưởi ấm tay cho mình, cô hơi chớp chớp mắt, không đành lòng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngày mốt em phải đi rồi, em sợ sẽ quên, nên muốn mang bình rượu này đến cho anh.”
“Ngày mai em đi qua lấy cũng được mà.”
Ánh mắt Tô Yến Thành tối sầm lại, so với cô anh càng không muốn cô rời đi nhanh như vậy hơn.
Bình rượu thủy tinh đặt trên bàn đọc sách, Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn lướt qua anh nói:
“Anh Yến Thành, chúng ta uống nó đi.”
Cô vẫn còn nhớ lúc trước Tô Yến Thành đã từng nói rượu không thể để ở chỗ của anh, nếu không thể để ở lại thì không bằng để hai người bọn họ uống đi.
Lần trước cô đến nhà Tô uống cạn một chén nhỏ, tay nghề nấu rượu của bà nội Tô cực kỳ giỏi, rượu nho có vị ngọt, đậm đà mùi rượu.
“Được.” Tô Yến Thành đương nhiên đồng ý, cầm ly đi tới.
Chỉ là bây giờ rượu này đã quá nguội lạnh, Tô Yến Thành tìm một chiếc bình gốm đất sạch, định rót rượu vào, đun nóng trên bếp rồi uống.
Trong lúc đó, anh đến phòng làm việc, cầm một chiếc ghế đến, ngồi cạnh Thẩm Uyển.
Hai người vừa trò chuyện vừa chờ rượu sôi, trong lúc này, tay Thẩm Uyển vẫn luôn được sưởi ấm trong lòng bàn tay anh, cho đến khi nóng đến mức cô sắp toát mồ hôi, anh vẫn không buông ra.
Mùi vị của rượu nho ngâm ở nhiệt độ phòng không giống bình thường, có mùi vị khó tả, cô cảm thấy còn ngon hơn lúc trước cô từng nếm thử một chút, trong lúc vô thức, Thẩm Uyển đã uống liên tiếp mấy ngụm, đầu cũng choáng váng.
Tô Yến Thành sợ cô bị lạnh, lúc quay người lấy chăn cho cô thì thấy cô đã uống hết nửa ly rượu.
Ánh mắt cô mơ hồ nhìn anh, gương mặt cũng vì say mà hơi ửng đỏ.
Anh cúi đầu cầm tấm chăn mình mang đến đắp lên chân cô, khi đứng dậy, anh không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ vào gương mặt nóng hổi của cô, mềm mại, non nớt, sờ vào rất tuyệt.
Anh buông tay ra, để lại dấu tay đỏ nhạt trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Uyển.
Nhìn thấy, Tô Yến Thành hơi áy náy, anh nhanh chóng thu hồi ý muốn nhéo mặt cô lại.
Thẩm Uyển nhân lúc anh đang mất tập trung rót nửa ly rượu nữa, thưởng thức từng ngụm nhỏ, khi Tô Yến Thành phát hiện ra, gần hết bình rượu đã vào bụng cô.