----
Tô Yến Thành hơi kinh ngạc, nhưng nhìn người mơ màng ở trước mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười:
“Không ngờ Uyển Uyển lại là con sâu rượu.”
“Em không phải.” Cơ thể Thẩm Uyển yếu ớt, đầu óc hơi lâng lâng, cô cũng chưa say, lập tức kiếm cớ nói:
“Rượu mẹ nấu ngon quá, em không muốn phụ tấm lòng của bà ấy.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Ngoài miệng Tô Yến Thành nói thế nhưng sau đó lập tức lấy ly rượu trong tay cô ra.
Thẩm Uyển nhìn thấy, đương nhiên không vui, cô đuổi theo cánh tay anh, nắm lấy tay anh:
“Còn một chút nữa, em uống thêm một chút nữa sẽ hết.”
Cô còn dám nói mình không say, một tay Tô Yến Thành đỡ lưng ghế của cô, vừa bất lực không biết làm sao với cô, anh vừa cảm thấy bộ mặt này của cô hơi khác với thường ngày.
Sau khi uống rượu mơ màng, trông Thẩm Uyển có vẻ yết ớt hơn bình thường, đôi mắt mờ mịt như có một tia hơi nước không thể bay hơi, giọng nói cũng dịu dàng.
Thấy anh vẫn không để ý tới mình, Thẩm Uyển cúi người ngồi thẳng vào trong n.g.ự.c anh, vòng tay qua cổ anh đung đưa, sau đó lại chỉ ngón tay trước mắt anh bàn bạc:
“Một ngụm nhỏ, chỉ một ngụm nhỏ thôi được không, anh Yến Thành?”
Hơi thở của Tô Yến Thành dừng lại, trong lòng vặn vẹo, suýt chút nữa đắm chìm vào hành động làm mũng vô thức của cô.
“Còn muốn uống sao?”
Anh thuận tay ôm chặt lưng cô, để cô không bị ngã, giọng nói trầm thấp khàn khàn dường như có vẻ rất mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, trong lòng hơi rung động, cô cúi đầu nhanh chóng đến gần, đôi môi đỏ mọng hôn lên đôi môi mỏng của anh, giọng ngọt ngào nói:
“Em muốn.”
Yết hầu Tô Yến Thành chuyển động, anh dùng đôi mắt đen bình tĩnh không thấy đáy nhìn cô, cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, tay kia cầm chiếc ly, rót hết rượu trong ly vào miệng.
Nhìn thấy hành động của anh, Thẩm Uyển vô cùng bất mãn, cô cau mày vừa định nói thì bị anh đột ngột từ phía sau ôm đầu cô.
“Ưm…”
Mùi rượu nho ngập tràn trong miệng hai người, Thẩm Uyển ngửi được mùi rượu, đầu óc ngất ngây, choáng váng một lát, vươn chiếc lưỡi chạm thử vào chiếc lưỡi cứ ngỡ là nguồn gốc của mùi rượu, đang đến gần ra của anh.
Cả người Tô Yến Thành bỗng nhiên căng cứng lại, trong đôi mắt đen lóe lên tia hắc ám, chiếc cốc bị anh ném lên bàn phát ra âm thanh buồn bực.
Chiếc lưỡi bá đạo đuổi theo và ép xuống, khám phá mùi thơm dịu nhẹ khiến anh say đắm hơn cả mùi rượu, đòi hỏi cực nhiều.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Uyển dần tỉnh táo lại do thiếu oxi, hai tay cô hơi chống lại bộ n.g.ự.c anh đang không ngừng ấn vào minh.
Động tác xâm lược tiếp tục dừng lại một lúc, Tô Yến Thành quay người, ôm cô, đẩy cô ngã sang một bên khung sắt.
Thẩm Uyển bị bất ngờ hoảng sợ kêu nhẹ, đồng thời tim đập nhảy lên một cái thình thịch, những ngón tay thon thả nắm chặt cổ áo anh vì căng thẳng, thậm chí còn không hề hay biết mà cởi luôn chiếc cúc đầu tiên dưới cổ anh.
Cũng may sau đó Tô Yến Thành cũng không làm chuyện gì khác ngoại trừ hôn cô, ngay cả bàn tay đang ôm chặt eo cô lúc đầu cũng không kiềm chế được đưa lên mặt cô.
Xua đi mối nguy hiểm, Thẩm Uyển vừa mới phục hồi tỉnh táo lại bị nụ hôn triền miên của anh làm cho lạc lối, tay cô chậm rãi nới lỏng cổ áo của anh, đặt lên vai anh.
Qua một lúc lâu, cho đến khi Tô Yến Thành đặt nụ hôn cuối cùng lên đôi môi đỏ mọng hơi sưng tấy của cô, hai người mới dần tách nhau ra.
Ánh mắt cô bị anh hôn ngậm đầy hơi nước mịt mờ, hơi nhìn sang, trong lòng Tô Yến Thành cảm thấy sững lại, rất lâu sau mới kìm nén được xao động trong lòng, anh khẽ thở hổn hển hai lần, vươn tay kéo cô dậy, ôm vào trong lòng.
Khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của Thẩm Uyển áp lên trên tim anh, bên tai cô là tiếng nhịp tim lạc nhịp của anh, khi nghe, cô cảm thấy trong lòng có cảm giác bình yên không diễn tả nổi.