----
Sau khi không nhìn thấy nữa, Tô Yến Thành suýt mất lý trí lại lấy được một phần tỉnh táo, hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc mới bình tĩnh lại.
“Uyển Uyển, sau khi trở về, chúng ta kết hôn nhé.”
Câu nói này đã đè nén trong lòng Tô Yến Thành rất lâu, cuối cùng vào lúc này anh cũng nói ra.
Thẩm Uyển bị lời nói đột ngột của anh làm sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cô tự hỏi liệu như trong lòng mình cũng không có ý định từ chối.
“Được.”
Cô đồng ý, đầu óc phản ứng nhanh nhạy trước giờ của Tô Yến Thành bị câu nói này đóng băng, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu anh là cô đồng ý, rằng cô đã đồng ý kết hôn với anh.
Cảm xúc trong lòng Tô Yến Thành bị cô hấp dẫn, anh vô cùng phấn khích ôm cô chặt hơn, niềm vui dâng trào trong lòng, anh muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra, anh chỉ biết gọi tên cô:
“Uyển Uyển. .."
“Uyển Uyển...”
“...Uyển Uyển”
Thẩm Uyển vươn tay ôm anh, nhẹ nhàng đáp lại, khóe miệng vùi sâu trong n.g.ự.c anh từ từ nhếch lên, giống như cô cũng bị lây niềm vui trên cơ thể anh, cô cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Mặc dù ban đầu Thẩm Uyển chọn anh chủ yếu vì muốn lợi dụng quyền lực và địa vị của nhà họ Tô, nhưng một phần cũng vì bản thân Tô Yến Thành rất tốt, khiến cô hơi cảm mến anh.
Nếu đổi lại con cháu của các gia tộc khác, dù nhà anh ta có quyền lực đến đâu, cô cũng không thèm đến gần.
Bây giờ, cô cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt anh dành cho cô, cô dần dần bị anh hấp dẫn, rung động.
Cho đến bây giờ, Thẩm Uyển cũng không dám nói cô có muốn ở cùng anh cả đời hay không, nhưng cô chắc chắn mình thích anh, cô rất thích và cũng rất hưởng thụ lúc ở cạnh anh, kể cả cảm giác an toàn mà anh mang lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ký ức kiếp trước của cô đã trôi qua quá lâu, tính cách của Thẩm Uyển ở kiếp này vẫn còn liên quan đến chuyện cô từng phá thai, cô không nói cho ai biết, nhưng thật ra cô rất ao ước một ngôi nhà trọn vẹn chỉ thuộc về mình.
Tâm trạng ổn định của Tô Diễn Thành, sự bình tĩnh mạnh mẽ khi gặp khó khăn, sự bao dung và quan tâm anh dành cho cô đều được Thẩm Uyển nhìn thấy từng cái.
Cô không biết sau này hai người sẽ đi về đâu, cô chỉ biết vào giờ phút này, cô bằng lòng gả cho anh.
Hôm sau, sau khi Tô Yến Thành nghe Thẩm Uyển đồng ý, anh đã nộp đơn kết hôn, nhưng đến ngày thứ ba, Thẩm Uyển lại phải rời đi.
Anh đích thân lá xe chở cô đến nhà ga, giáo viên Ngô hiểu đôi vợ chồng chưa cưới ở xa nhau, rất khó gặp nhau nên đã nhắm mắt làm ngơ, đồng ý cho Thẩm Uyển đi xe của Tô Yến Thành, để hai người trẻ ở bên nhau thêm một lúc nữa.
Ở nhà ga, người người đến người đi, Tô Yến Thành đưa cô đến sân ga, cho đến giây phút cuối cùng, anh mới không nhịn được hứa với cô:
“Uyển Uyển, em về đợi anh trước, anh sẽ quay về sớm thôi.”
“Được, em đợi anh quay về Bắc Thành.”
Vẻ mặt Thẩm Uyển tươi cười nhìn anh, đồng ý.
Hai người lưu luyến chào tạm biệt, cho đến khi nhân viên soát vé trên tàu giục, Thẩm Uyển mới vẫy tay chào anh, rồi quay người bước lên tàu.
Sau khi khởi hành, xe lửa từ từ đi về phía trước để lại Tô Yến Thành đứng trên sân ga đang lùi lại từng bước về sau, bóng dáng cao lớn của anh dần nhỏ lại, cuối cùng không còn nhìn thấy anh nữa, Thẩm Uyển quay đầu nhìn sang hướng khác.
Đây là lần đầu tiên xa nhau mà cô xúc động nhất, lưu luyến trong lòng đang dần lan rộng và lớn dần.
Sau khi trở về Bắc Thành, Thẩm Uyển sẽ ở nhà hai ngày trước, trong khoảng thời gian đó cô đến khu nhà để tặng quà mang về cho ông bà Thẩm gia và nhà họ Tô, sau đó cô lập tức quay trở lại đoàn.
Đoàn văn công Bắc Thành vẫn bận rộn như trước, Thẩm Uyển vừa mới trở về đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn đại hội cuối năm.
Cả ngày bận rộn luyện tập, cô cũng dần quên đi những cảm xúc không nỡ đó, chỉ khi nhận được điện thoại của Tô Yên Thành, trong lòng cô mới cảm thấy hơi chờ đợi, nhưng rất nhanh cô lại quên mất.