Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 169



 

----

 

Giữa tháng mười hai, Bắc Thành tuyết rơi dày đặc, tuyết trắng như lông ngỗng rơi suốt đêm, ngày hôm sau khi mở cửa sổ ra, mọi thứ bên ngoài đều trắng xóa.

 

Đoàn văn công đã hủy buổi tập chạy từ trước nên bọn họ ngủ đến gần bảy giờ sáng mới dậy, Thẩm Uyển và Trình Anh mới cùng nhau đi đến phòng tập luyện.

 

Khi đi ngang qua thao trường, bọn họ thấy rất nhiều chiến sĩ đang dọn tuyết, một vài tân binh đang chơi ném tuyết, những quả cầu tuyết bay trên không dày đặc như đạn đại bác.

 

Trình Anh đứng nhìn một lúc, cười ha ha, cho đến khi Thẩm Uyển giục cô ấy đi thì hai người mới rời khỏi thao trường.

 

Kể từ sau khi quay về đoàn vào cuối tháng trước, Thẩm Uyển vẫn liên tiếp không về nhà được nửa tháng.

 

Sáng nay sau buổi tập, cô định xin nghỉ nửa ngày để về nhà thăm Lý Lệ Hoa và nhà họ Thẩm.

 

Sau khi xin nghỉ xong, Thẩm Uyển vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc của Lý lão sư.

 

Trình Anh từ đầu hành lang bên kia chạy đến, vẻ mặt đầy ý trêu chọc kéo cô đi xuống dưới.

 

“Uyển Uyển, cậu mau tới xem người yêu cậu đến gặp cậu kìa!”

 

Trái tim Thẩm Uyển hơi rung động, trong đầu cô chợt hiện lên hình bóng của ai đó, nhưng bọn họ mới gọi điện nhau hai ngày trước, anh cũng không nói cho cô biết anh sắp quay về.

 

Nghĩ vậy, Thẩm Uyển không hề phản kháng mà chạy theo cô ấy xuống tầng một, vừa bước tới đầu cầu thang, Thẩm Uyển ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở gần đó.

 

Tim cô lỡ một nhịp, cũng không biết Trình Anh đã dừng lại từ khi nào.

 

Tô Yến Thành xoay người, đưa tay về phía cô, cười nói:

 

“Uyển Uyển, anh đã về rồi.”

 

Trong lòng Thẩm Uyển tràn ngập kinh ngạc, cô mặc kệ vẻ mặt Trình Anh đang hóng chuyện, chạy đến phía anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô vốn tưởng mình không nhớ anh nhiều lắm, nhưng vào lúc này, sau khi nhìn thấy anh, cô mới nhận ra mình muốn gặp anh đến nhường nào.

 

Tô Yến Thành mặc một bộ quân phục không quá dày, đứng thẳng lưng ở đó, nhìn thấy động tác của cô, anh cũng lập tức bước nhanh chân về phía cô.

 

Anh cũng rất muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng lúc đó anh vẫn còn lý trí, sau khi đi tới trước mặt cô, anh chỉ cầm cánh tay cô và  ngăn Thẩm Uyển đang nhào vào trong lòng mình.

 

Đến lúc nhận ra ánh mắt oán trách của Thẩm Uyển, Tô Yến Thành cảm thấy rất oan ức, cũng không thèm lên tiếng chào hỏi bạn cô, anh đã kéo cô xoay người rời đi.

 

Bước chân của anh quá nhanh, đường tuyết trơn trượt, hiển nhiên Thẩm Uyển không đuổi kịp anh.

 

Mãi đến lúc hai người lên xe, nhờ có xe hơi che chắn, Tô Yến Thành mới dám ôm chặt cô, sau đó đẩy cô vào trong xe, anh cũng theo sát, ngồi vào ghế lái, trượt nhanh ra khỏi cổng khu quân sự.

 

Thẩm Uyển im lặng bình tĩnh trở lại, cô không dám tin lúc nãy đầu óc cô trống rỗng và cứ đi theo anh như vậy.

 

Cô còn chưa kịp suy nghĩ lại hành vi của mình, Tô Yến Thành đã lái xe vào một ngã ba vắng vẻ, anh cánh tay dài sang một bên, ôm eo cô rồi bế cô từ ghế phụ đặt lên người mình.

 

“Yến Thành... Ưm...”

 

Thẩm Uyển vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình đến lúc cô được bế lên đùi anh, sau đó môi anh sốt ruột ấn xuống.

 

Không biết những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi ở bên ngoài từ lúc nào, khi mọi chuyện đã xong, kính chắn gió phía trước đã bị phủ một lớp tuyết mỏng.

 

Trong xe bật máy sưởi nên cũng không lạnh chút nào, bị anh ức hiếp, khuôn mặt Thẩm Uyển đỏ ửng, hai mắt ngập đầy nước, cả người yếu ớt dựa vào anh, há miệng thở hổn hển.

 

Bàn tay to lớn của Tô Yến Thành lưu luyến nán lại trên khuôn mặt hơi nóng bừng của cô một lúc lâu mới không nỡ buông ra, đôi môi mỏng thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên chóp mũi và đuôi mắt cô.

 

“Uyển Uyển, ngày mai anh sẽ đến nhà em cầu hôn có được không?”

 

Một lúc lâu, Thẩm Uyển vẫn không nói gì, trái tim Tô Yến Thành hồi hộp đập thình thịch, anh sợ mình vừa bắt nạt cô sẽ khiến cô tức giận.

 

Nhưng vừa cúi đầu xuống, anh lại phát hiện Thẩm Uyển đang dựa vào n.g.ự.c mình ngủ say.