----
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Uyển vẫn luôn luyện tập cùng đoàn, cô vốn là trụ cột trong đoàn, Lý lão sư cũng đặc biệt chú ý đến cô trong buổi biểu diễn năm nay, cô được chọn làm vũ công chính trong hai vũ kịch có quy mô lớn.
Nhiệm vụ nặng nề đè nặng trên người, ngoài chuyện luyện tập ban ngày, thông thường, buổi tối cô cũng phải luyện tập thêm ba bốn tiếng nữa.
Đúng là vừa rồi Tô Yến Thành đã hung ác bắt nạt người khác, nhưng khi Thẩm Uyển dựa vào n.g.ự.c anh, ngửi thấy hơi thở an tâm trên người anh, cô nhanh chóng thả lỏng người, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong khoảng thời gian này, Tô Yến Thành có thời gian rảnh sẽ gọi điện cho cô, đương nhiên anh biết mỗi ngày cô đều liều mình luyện tập, nhưng anh không lên tiếng ngăn cản cô mà chỉ cảm thấy đau lòng khi cô phải mệt mỏi như vậy, nếu có thể dành thời gian để cô nghỉ ngơi thì rất tốt.
Thẩm Uyển ngủ gần nửa tiếng, lúc tỉnh lại đã gần bốn giờ rưỡi, cô bị cơn đói đ.á.n.h thức, nếu không cô còn có thể ngủ thêm một lát nữa.
Để cô ngủ thoải mái hơn, Tô Yến Thành đã nghiêng ghế xuống, vì sợ đ.á.n.h thức cô nên anh không nhúc nhích, cứ ôm cô, để cô ngủ trên người anh hơn một giờ.
Trong khoảng thời gian này, anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi người trong n.g.ự.c hơi động đậy, anh lập tức mở mắt.
“Dậy rồi sao?”
Một tay Tô Yến Thành đỡ cô từ từ ngồi dậy, nhìn thấy ánh mắt hơi mờ mịt của Thẩm Uyển lúc thức dậy lại nhìn thấy anh đầu tiên, anh không khỏi mỉm cười, cố ý nghiêng người đến gần hôn lên mắt cô, hỏi:
“Uyển Uyển, em còn nhận ra anh là ai không?”
Thẩm Uyển chỉ là đang buồn ngủ, lúc mở mắt ra, không biết bây giờ là lúc gì, chưa đến ba giây cô đã tỉnh táo lại, nghe anh hỏi, cô cố ý cúi người hôn lên môi anh, mịt mờ hỏi lại:
“Anh là ai thế?”
Nụ cười trên môi Tô Yến Thành cứng đờ, sắc mặt tối sầm:
“Em không nhận ra anh là ai mà dám hôn anh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa dứt lời đã thấy ánh mắt cô cong lên, Tô Yến Thành tiếp tục phối hợp diễn cùng, trong cổ họng anh hừ lạnh một tiếng, lại đè cô về phía trước:
“Uyển Uyển, lần này em đã nhìn rõ chưa?”
Nhìn thấy anh hình như lại làm thế nữa, Thẩm Uyển thật sự sợ hãi, cô nhanh chóng đưa tay che môi anh, gật đầu nói:
“Em biết rõ, anh là Tô Yến Thành.”
Tô Yến Thành nheo mắt lại, giống như không hài lòng với cách xưng hô này, Thẩm Uyển nhân cơ hội đổi giọng:
“Anh Yến Thành, em đói rồi.”
Hai người không nhớ tới chuyện ăn cơm, lúc sau Tô Yến Thành cũng nghĩ đến, nhưng thấy cô ngủ say nên anh cũng không đ.á.n.h thức cô dậy.
Tô Yến Thành nghe cô nói đói bụng, Tô Yến Thành nhất thời hơi hối hận, lập tức kìm nén ý muốn tiếp tục thân mật, sau khi đặt cô trở lại ghế phụ, quay người lái xe chở cô vào trong thành phố ăn cơm.
Mặc dù Tô Yên Thành muốn lập tức lấy cô về nhà nhưng sự thật lại không cho phép.
Bây giờ đã là giữa tháng mười hai, còn nửa tháng nữa sẽ sang năm mới, đoàn văn công dự kiến biểu diễn vào ngày 29 nên chỉ còn khoảng hơn mười ngày luyện tập.
Cho dù Thẩm Uyển có đồng ý kết hôn với anh thì đoàn cũng không thể cho cô nghỉ một ngày để kết hôn.
Còn một chuyện nữa, bây giờ kết hôn, mặc dù không cần quá phô trương, nhưng anh cũng không thể vội vàng tới nhà như vậy, có vẻ rất bất kính.
Cho nên ngày hôm đó ăn cơm xong, Tô Yến Thành chỉ có thể kìm nén lại, đưa cô quay về đoàn, còn anh thì về nhà bàn bạc kỹ càng với bà nội Tô và mọi người, trước tiên phải chọn một ngày thích hợp để đến nhà cầu hôn.
Trước buổi biểu diễn chưa đầy một tuần, Thẩm Uyển cuối cùng cũng xin nghỉ thêm được một ngày để về nhà, hôm nay là ngày nhà họ Tô chính thức đến nhà họ Thẩm cầu hôn, chuyện chọn ngày đã được hai nhà đồng ý.
Người trong cuộc như Thẩm Uyển chỉ cần xin phép ngày hôm đó, Tô Yến Thành còn đích thân lái xe đến đoàn đưa cô về khu nhà, khi hai người trở về, các trưởng bối của nhà họ Tô và nhà họ Thẩm đã bàn xong chuyện kết hôn.