Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 201



 

---

 

Một phút trôi qua rất nhanh, sau khi cô dừng lại, mọi người vẫn cảm thấy mình chưa đã thèm.

 

"Tốt!"

 

Cô Trương ngồi dưới sân khấu là người đầu tiên vỗ tay cho cô, các giáo viên khác nhìn nhau rồi mỉm cười với cô.

 

Cô Trương rất hài lòng với cô gái do chính tay mình chọn, cười nói với cô: “Đồng chí Thẩm Uyển làm rất tốt, mời em đi xuống chờ kết quả.”

 

"Vâng, cảm ơn cô." Thẩm Uyển cúi đầu, chậm rãi bước xuống sân khấu.

 

Bài múa của cô đều để lại ấn tượng cho mọi người bên dưới, cho đến khi cô quay lại chỗ và ngồi xuống, thỉnh thoảng vẫn có người nhìn cô.

 

Thẩm Uyển ngồi thẳng lưng, vẻ mặt rất bình tĩnh. Mặc dù là người đầu tiên và duy nhất được giáo viên tuyển chọn khen ngợi, nhưng cô lại không hề có cảm xúc vui mừng nào.

 

Trong số những người lên sân khấu sau đó cũng có một số người có màn trình diễn nổi bật, nhưng cô Trương không chủ động khen ai.

 

Cuộc tuyển chọn này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, khi nữ quân nhân cuối cùng lên sân khấu biểu diễn thì cô giáo phụ trách mới cầm micro quay lại sân khấu.

 

Thông báo với họ kết quả sẽ được dán trên bảng tin, họ có thể xem sau hai giờ chiều.

 

Mọi người giải tán và đi ra ngoài, có người vừa rời khỏi hội trường đã bật khóc, những người bạn đi cùng họ nhanh chóng an ủi.

 

Lý Giai Hân vỗ vào n.g.ự.c nhìn những người đó, sau đó quay người cám ơn Thẩm Uyển:

 

"Cảm ơn Thẩm Uyển, nếu cô không phải nhắc, vừa rồi tôi chắc chắn đã làm loạn rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai biết bài đ.á.n.h giá múa ngẫu nhiên lại như vậy, những lãnh đạo ở Bắc Thành này thật biết trêu người.

 

"Chúng ta đều chung một đoàn, không cần khách sáo. Hơn nữa, tôi không làm gì giúp cô." Thẩm Uyển cười nói.

 

Triệu Lan Lan tình cờ đi sau bọn họ, sắc mặt trắng bệch nhìn Trương Tú Mai, hai người đồng thời đi gặp Tôn Thanh. Tôn Thanh nói gì bọn họ sẽ làm đó, thậm chí cả Ngô Tuệ Tuệ người đầu tiên lao ra bảo vệ cô ta cũng khó chịu nhìn cô ta.

 

Bốn người họ được chọn vào cùng một đoàn, nhưng trong phần trình diễn tuyển chọn này, chỉ có Tôn Thanh thể hiện bình thường và thậm chí thể hiện tốt, trong khi ba người còn lại thể hiện không tốt vì mất tập trung.

 

Triệu Lan Lan là người thiếu kiên nhẫn nhất, cô ấy nhìn Tôn Thanh, muốn hỏi cô ta tại sao đoán được quy tắc biểu diễn nhưng lại không nhắc. Bọn họ là người cùng một đoàn, có cần phải đề phòng như vậy không?

 

Nhưng không ngờ rằng Ngô Tuệ Tuệ lại là người đầu tiên hỏi những câu này:

 

"Tôn Thanh, hóa ra cô là người ích kỷ như vậy! Thật uổng công ngày thường tôi đối xử tốt với cô, còn cô thì chuyện quan trọng như vậy nhưng cô không nói cho tôi biết, là tôi đã nhìn nhầm cô!”

 

Vẻ mặt Tôn Thanh lạnh lùng nói: "Ai nói với cô tôi đã biết. Nếu tôi biết, tất nhiên sẽ nói cho các cô biết, không cần cô ở đây đ.á.n.h giá tôi là loại người gì."

 

"Nếu trước đó cô không biết thì sao cô có thể biểu diễn điệu múa đó tốt đến vậy? Khi tôi khuyên cô nên nhanh chóng tập thể loại khác, ngoài mặt cô đồng ý sẽ làm nhưng lại lén lút luyện tập mà không nói cho chúng tôi biết, đúng không?"

 

Ngô Tuệ Tuệ vừa rồi mắc phải ba bốn lỗi trên sân khấu, hiện tại cô biết lần này mình sẽ bị loại, lại nhìn thấy vẻ mặt Tôn Thanh như có người nợ cô ta, cô không thể chịu nổi đứng trước cửa hội trường c.h.ử.i nhau.

 

Những người chưa đi xa nghe thấy tiếng cãi nhau dừng lại.

 

Tôn Thanh bị những ánh nhìn kỳ lạ của người xung quanh làm cho tức giân: "Tại sao tôi phải nhắc nhở các cô, các cô là kẻ ngu, không có tài năng bị loại là xứng đáng, liên quan gì đến tôi!"