Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 202



----

 

Quả thực Tôn Thanh có suy nghĩ riêng, nhưng Ngô Tuệ Tuệ dựa vào cái gì chỉ trích cô ta như vậy.

 

Nếu như hôm nay không phải giáo viên tạm thời thay đổi quy tắc, nói cô ta nhắc nhở bọn họ, vậy có phải là bọn họ đang nghĩ cô ta cố ý lừa dối không.

 

Bốn người đều là thành viên trong một nhóm, nhưng cô ta không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về những quyết định sai lầm của bọn họ.

 

Đầu óc Ngô Tuệ Tuệ đã tức đến hồ đồ, cô ta căn bản mặc kệ những thứ này, một mực đổ tội lên người Tôn Thanh.

 

Thấy cô ta không chịu nhận sai, Ngô Tuệ Tuệ cười lạnh một tiếng nói: 

 

"Tôn Thanh, cô cho rằng mình rất giỏi sao? Coi như cô được tuyển chọn thì sao chứ, nơi này còn nhiều người giỏi hơn cô đó!"

 

"Hơn nữa, có phải cô đã quên bản thân còn có nhược điểm bị tôi nắm trong tay, hôm nay tôi nói ngay ở đây, nếu tôi bị loại thì Tôn Thanh cô cũng đừng nghĩ tới, chúng ta chờ xem đi!"

 

Sắc mặt Tôn Thanh trong nháy mắt trở nên rất khó coi, Triệu Lan Lan cùng Trương Tú Mai ngồi nhìn nhau, bọn họ bối rối, bây giờ hai người này chắc chắn là trở mặt, chính bọn họ cũng cảm thấy rất lo lắng, không muốn khuyên can lại càng không muốn ở lại đây bị các cô bao vây, đơn giản là bọn họ rời đi trước.

 

Sau khi Ngô Tuệ Tuệ buông lời gay gắt xong, cô ta lại trừng mắt nhìn Tôn Thanh, rồi đẩy người đang hóng chuyện rời đi.

 

Ngay sau đó Tôn Thanh cũng như vậy, không nói một lời mà rời đi.

 

Trương Lệ Na nhìn hành động này, cô ta tặc lưỡi hai tiếng rồi vội đuổi theo mấy người phía trước.

 

Trở lại phòng tập luyện, lúc này trong lòng mọi người đều rất bất an, đa số mọi người đều rất lo lắng buổi chiều mình sẽ bị đuổi đi.

 

Trước khi thi Lý Giai Hân rất lo lắng, nhưng sau khi thi xong thì tâm trạng cô ta rất thoải mái, dù sao thì cũng thi xong rồi, bây giờ có lo lắng cũng không có tác dụng gì, cứ mặc cho số phận đi.

 

"Tôi phải làm sao đây, hừ, tôi muốn biết kết quả ngay bây giờ quá." 

 

Trương Lệ Na ôm đầu thở dài, cô ta vô cùng lo lắng rốt cuộc mình có thể ở lại hay không.

 

Tưởng Linh Linh nghiêng đầu liếc cô ta rồi bình tĩnh nói: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lo lắng có ích lợi gì, buổi chiều không phải sẽ biết sao."

 

Trương Lệ Na ngập ngừng nhìn về phía cô ta, học sinh giỏi không hiểu được tâm trạng của mấy đứa học dốt.

 

Cô ta lại nhìn Thẩm Uyển ở bên kia, hoàn toàn im lặng, nhưng khi xoay người ôm lấy Lý Giai Hân lại hu hu, khiến cho Lý Giai Hân vốn không lo lắng, bây giờ lại thấp thỏm.

 

Thẩm Uyển đưa tay nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói: 

 

"Được rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, chúng ta đi ăn cơm đã.”

 

Làm sao để giảm bớt lo lắng, chỉ có ăn cơm thôi.

 

Thức ăn của đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị vẫn rất tốt, đồ ăn do đầu bếp nấu hương vị cũng rất tuyệt, trưa nay món chính có bánh bao hoa và mì sợi, đồ ăn có giá đậu xào hành tây và thịt vịt nướng tương, canh là viên cơm rượu.

 

Chỉ đáng tiếc, bởi vì mọi người quá lo lắng kết quả thi chiều nay, nên mọi người hơi chán ăn.

 



 

“Tôi không đồng ý!"

 

Trong phòng họp của đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, cô Trương đập mạnh danh sách vừa lập lên bàn, nói: 

 

"Không phải trước đó tôi đã quyết định rồi sao, ai đã sửa lại danh sách của tôi."

 

Một giáo viên ngồi bên cạnh bà ta thở dài, cầm danh sách trên bàn lên khuyên bà ta: 

 

"Cô Trương, danh sách này không phải rất tốt sao, Trần Phỉ Phỉ làm vũ công chính, dẫn đầu là đồng chí Thẩm Uyển mà cô rất coi trọng, các cô ấy đều là diễn viên múa rất có thực lực, tin rằng nhất định có thể..."

 

Bà ta còn chưa nói xong thì đã bị cô Trương lạnh lùng ngắt lời: 

 

"Các người thật sự cảm thấy Trần Phỉ Phỉ thích hợp làm vũ công chính hơn sao?"

 

"Cuộc thi vừa rồi mọi người cũng đi xem, Trần Phỉ Phỉ biểu hiện quả thật không tệ, nhưng cô ta có hạn chế là quá mạnh, phong cách cơ bản cố định, mà thực lực của Thẩm Uyển với cô ta tương đương nhau, cảm xúc biểu đạt và sự hiểu biết lại mạnh hơn cô ta rất nhiều lần, tôi cảm thấy cô ấy mới thích hợp với vị trí vũ công chính này."