----
Có người đưa ra ý kiến bất mãn:
"Nhưng Thẩm Uyển không phải người của tổng cục chính trị, cô Trương, Phỉ Phỉ vẫn là học sinh tự tay cô dạy dỗ, sao cô lại cho rằng em ấy kém người khác chứ?"
"Chính bởi vì em ấy là học trò của tôi nên tôi mới hiểu rõ, hơn nữa kịch bản của vở kịch mới do tôi biên soạn, tôi càng biết ai thích hợp với vai diễn múa chính này, rốt cuộc là ai sửa danh sách?
Đổi lại, đổi lại cho tôi đi.”
Cô Trương đáp lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
Trần Phỉ Phỉ quả thật là học trò của bà, cũng là cháu gái của giáo viên đã dạy bà, nhưng bà cũng có sự kiên trì của riêng mình, có phải là người của tổng cục chính trị hay không không quan trọng, quan trọng là để vị trí cho người thích hợp, mà không phải lấy vinh dự cho ai.
Các giáo viên cấp dưới đều liếc mắt nhìn bà, không biết nên khuyên giải như thế nào, cô Trương quá nghiêm túc, chuyện này rõ ràng là giao cho đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị làm, cơ hội nổi bật bà lại nhường cho người của đoàn khác, đây không phải là giẫm lên người của các ngôi sao tổng cục chính trị ư.
"Cô Trương, cô..."
Tất cả mọi người đều muốn khuyên nhủ bà, cô Trương vẫn khư khư cố chấp muốn sửa lại danh sách.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài đẩy ra, Vệ Anh Hồng mặc quân trang cũ đi vào.
Vệ Anh Hồng năm nay đã 56 tuổi, bà ta là nhóm lính văn nghệ đầu tiên được quốc gia bồi dưỡng, khi đó đảm nhiệm chức đoàn trưởng đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, mọi người đều đồn rằng bà ta đã chuẩn bị về hưu, nhường vị trí đoàn trưởng cho học sinh của mình là cô Trương.
"Các người đang ầm ĩ cái gì, tôi mới vừa nghe thấy tiếng náo loạn từ bên ngoài đấy."
Vệ Anh Hồng chống gậy đi vào.
Gần đây thắt lưng của bà ta bị thương nên ở nhà nghỉ ngơi, không biết hôm nay vì sao lại tới đây.
Cô Trương nhìn thấy bà ta thì hơi kinh ngạc, vội vàng đi qua đỡ người vào:
"Cô, sao cô lại tới đây?”
Những người khác cũng nhao nhao đứng lên chào bà ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đoàn trưởng Vệ.”
Vệ Anh Hồng khoát tay, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, bà ta nhìn thấy danh sách trên bàn, đưa tay cầm lên, cô Trương sau khi nhìn thấy thì nhíu mày nhưng lại nhịn không nói gì.
“Tuyển người biểu diễn vũ kịch tốt không? Ừ, Phỉ Phỉ khá giỏi, lại lên làm vũ công chính, A Tú, lần này cô giao toàn quyền biểu diễn vở vũ kịch mới cho em phụ trách, em cũng không thể thiên vị con bé này, màn biểu diễn này rất quan trọng, lúc em dạy cô ta cũng tuyệt đối không được nương tay."
Vệ Anh Hồng nói xong, lại lấy khăn tay từ trong túi áo ra, che miệng nghiêng người ho vài tiếng.
Lúc này trong phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ho khan của bà ta.
Cô Trương nhìn danh sách trên tay bà ta mà không nói một lời, cuối cùng vẫn quyết định thử một lần nữa:
"Cô ơi, thật ra lần này không phải em chọn Phỉ Phỉ làm vũ công chính, danh sách này sau đó còn phải mang đi sửa.”
Vệ Anh Hồng buông khăn tay rồi ngước mắt nhìn về phía bà, lạnh nhạt hỏi:
"A Tú, em suy nghĩ kỹ chưa?
Tôi cảm thấy thực lực của Phỉ Phỉ rất thích hợp với vị trí vũ công chính này, nếu em cảm thấy con bé không thích hợp, còn có ai thích hợp hơn?"
Khóe miệng cô Trương giật giật, một giáo viên bên cạnh đột nhiên kéo tay bà một cái, mắt cô Trương hơi tối sầm lại.
Vệ Anh Hồng đứng lên vỗ vỗ bả vai bà, đưa danh sách tới tay bà rồi cười nói:
"Tôi biết tính cách của em, nhưng A Tú, Phỉ Phỉ là học sinh do chính tay em dạy dỗ, lại là trụ cột của Tổng cục Chính trị chúng ta, tôi rất tán thành kết quả tuyển chọn lần này, tôi già rồi, tương lai của Tổng cục Chính trị sau này nên dựa vào các em chống đỡ."
Cô Trương im lặng, thật lâu sau mới mở miệng nói:
"Cô, em biết rồi.”
Còn chưa tới hai giờ chiều, đã có rất nhiều người vây quanh bảng thông báo chờ kết quả được công bố.
Rất nhanh có hai nữ cán sự cầm giấy đỏ và hồ dán từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, Trương Lệ Na đưa chân chen vào trước tiên.