----
Sau khi xác nhận cô không nghe thấy gì, cô giáo thở phào nhẹ nhõm, khoát tay không thèm để ý nói:
"Không cần xin lỗi, lần sau em chú ý là được, trở về luyện tập đi."
“Vâng, cảm ơn cô."
Thẩm Uyển gật đầu, xoay người đi xuống lầu.
Sau khi trở lại phòng tập luyện, đám người Tưởng Linh Linh đều biết vì sao cô rời đi, nhưng trong ba người chỉ có Trương Lệ Na từng gặp Tô Yến Thành.
Bởi vậy chờ Thẩm Uyển trở về, cô ta liền mở miệng trêu ghẹo:
"Nói chuyện điện thoại với đoàn trưởng Tô nhà cô xong rồi sao?”
Thẩm Uyển cười cười, cô không phản bác, cởi áo khoác dày ra rồi tiếp tục tập luyện.
…
Sáng hôm sau, tất cả các vũ công nam và nữ đã được chọn đều có mặt tại phòng tập, và hôm nay là lần đầu tiên mọi người cùng tập chung.
Thẩm Uyển diễn vai múa dẫn đầu không có bạn diễn, ngược lại là Trương Lệ Na, bởi vì tính cách hoạt bát cởi mở nên cô ta đã nhanh chóng quen thuộc với bạn diễn nam của cô ta.
Trong hai ngày luyện tập tiếp theo, hôm đó tình cờ nghe được những lời đối thoại nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Uyển, cô vẫn chăm chú luyện tập động tác dẫn đầu.
Buổi chiều hai ngày sau, sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Uyển vẫn như thường lệ cùng bạn bè đến phòng tập luyện lớn để luyện tập.
Trương Lệ Na vốn đang theo động tác của bạn diễn nam, cô ta không biết nghe được cái gì, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Uyển, vẻ mặt hiện lên tôi đã biết bí mật lớn.
“Thẩm Uyển, cô có biết tôi nghe thấy gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì hả?"
Thẩm Uyển thờ ơ hỏi, vừa nhẹ nhàng làm tư thế một chữ Mã tiêu chuẩn, cũng trực tiếp cúi người đưa tay chạm thẳng vào mũi chân.
Đây là động tác khởi động tiêu chuẩn của các diễn viên múa trước khi luyện tập, đối với người có xương cốt cứng rắn mà nói, một chữ Mã dễ dàng, nhưng muốn khom lưng đến mức này, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy xương khớp đau nhức rồi.
Trương Lệ Na cũng không ngoại lệ, sau khi nhìn thấy động tác của Thẩm Uyển thì cô ta không thể không kêu lên, lấy tay sờ vào thắt lưng cứng ngắc của mình, lát sau cô ta mới nhớ tới chuyện chính, lại ghé sát vào cô nhỏ giọng nói:
"Tôi nghe những người của Tổng cục Chính trị nói, vị trí vũ công chính của Trần Phỉ Phỉ là cướp từ chỗ cô.”
Cánh tay Thẩm Uyển khựng lại, quay đầu nhìn cô ta cười.
Trương Lệ Na cho rằng cô không tin, vội vàng kể cho cô tin tức mình vừa nghe được:
"Chương Trình vừa nói với tôi, vốn dĩ cô Trương muốn cô làm vũ công chính, nhưng bởi vì bà của Trần Phỉ Phỉ là đoàn trưởng Vệ của Tổng cục Chính trị, nên đã cướp đi nhân vật vũ công chính này."
"Anh ấy còn nói với tôi, thật ra trong Tổng cục Chính trị có rất nhiều người không phục Trần Phỉ Phỉ, nhưng không có cách nào, ai bảo sau lưng người ta có bà nội là đoàn trưởng chống lưng cho."
"Tôi cảm thấy tin tức này đáng tin cậy, vốn dĩ tôi đã cảm thấy cô nhảy tốt hơn Trần Phỉ Phỉ, kết quả lại là cô làm vũ công dẫn đầu, cô ta làm vũ công chính."
Thật ra tại sao bọn họ lại chú ý đến Thẩm Uyển, Trương Lệ Na cũng biết một chút nguyên nhân, chỉ là ở trước mặt Thẩm Uyển cô ta không dám nói.
Các diễn viên múa được tuyển chọn cho vở kịch mới lần này đều rất xinh đẹp, ít nhất cũng là người đẹp thanh tú, nhưng trong đó Thẩm Uyển vẫn là người nổi bật nhất.
Các nam quân nhân mỗi ngày tới đây tập luyện, tự nhiên bọn họ đều chú ý đến cô, tuy rằng bọn họ không muốn làm gì, nhưng con người mà, nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì không nhịn được chú ý hơn một chút, mà chú ý thì mọi người lại phát hiện ra chút chuyện.
Trên đời vốn không có bức tường nào kín gió, có thể bước vào tổng cục chính trị thì hoặc là năng lực đặc biệt xuất chúng, hoặc là gia cảnh gia thế đặc biệt tốt.
Khi tin tức lan truyền về tổng cục chính trị thì có rất nhiều người biết chuyện.