Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 209



----

 

Nhưng Thẩm Uyển và những người không thuộc Tổng cục Chính trị đều không hay biết gì, hôm nay cũng là lúc nói chuyện với bạn bè, họ đã quên mất Trương Lệ Na còn ở bên cạnh, nên mới vô tình lỡ miệng.

 

Trương Lệ Na nghe xong thì cảm thấy rất tức giận, lập tức chạy về nói cho Thẩm Uyển biết.

 

"Không ngờ tổng cục chính trị cũng làm mấy trò này, nói hay lắm, người có năng lực ở lại, còn không phải là bí mật quyết định sao, chả có công bằng gì sất, cũng chỉ lừa gạt chúng ta thôi."

 

Cô ta thấy tức giận thay cho Thẩm Uyển, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Thẩm Uyển vẫn thờ ơ, không giống như vừa mới biết nhân vật của mình bị người khác thay thế.

 

"Thẩm Uyển, cô không tức giận sao?"

 

Trương Lệ Na khó hiểu hỏi lại. 

 

Thẩm Uyển nghiêng người đổi chân bên kia, nghe vậy thì cô khẽ cười một tiếng rồi nói: 

 

"Tức giận thì có thể làm được gì chứ, vừa rồi chẳng phải cô cũng nói rồi sao, người ta chỉ có thể chịu đựng, mấy người chúng ta từ bên ngoài đến thì có thể làm gì?"

 

Mặc dù cô được gả vào nhà họ Tô, nhưng nhà họ Tô ở phương diện đoàn văn công lại không có liên hệ với người nào để có thể giúp đỡ cô, Thẩm Uyển dù không cam lòng cũng chỉ có thể nhịn xuống, chờ đợi cơ hội dựa vào bản thân từ từ xây cơ đồ.

 

Nhưng mà sẽ rất nhanh thôi, cơ hội mà cô chờ đợi sẽ tới.

 

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, sáng ngày thứ hai, nhóm cô Trương muốn làm một cuộc kiểm tra nhỏ đối với các cô.

 

Mỗi người thay phiên nhau biểu diễn thành quả luyện tập của mình một tuần nay trên bãi đất trống, người không đạt tiêu chuẩn rất có thể sẽ bị thay vai.

 

Cô Trương cầm một bảng ghi chép nhân vật, vẻ mặt nghiêm túc đảo qua chỗ các diễn viên múa, những người bị cô nhìn thấy đều co rúm người né tránh, sợ mình là người đầu tiên bị gọi tên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ thấy bà xem danh sách rồi ngẩng đầu nói: 

 

"Nội dung kiểm tra hôm nay mọi người đều biết, không nói nhiều, tôi bắt đầu điểm danh."

 

Vở vũ kịch mới kéo dài gần hai giờ đồng hồ, trong đó rất nhiều cảnh đều được cải biên thành động tác có độ khó cao, mỗi khi cô Trương gọi một người ra, cô đều chỉ cảnh khó nhất của nhân vật và yêu cầu múa ngay tại chỗ luôn.

 

Cũng không biết là do lo lắng hay là thời gian luyện tập quá ngắn, liên tiếp gọi mấy người đều có sai lầm, có một người thậm chí còn quên động tác múa, khiến cho cô Trương tức giận kêu dừng lại ngay, bà đứng qua một bên với vẻ mặt khó coi.

 

"Bình thường các em tập luyện như thế nào vậy? Còn chưa đến hai tháng nữa sẽ lên sân khấu, biểu diễn như vậy các em thấy có được không? Múa như thế này các em không thấy xấu hổ hả?" 

 

Cô Trương lớn tiếng mắng c.h.ử.i vô cùng hung dữ, mắng xong bà lại gọi một người đi lên, kết quả khiến người này bị dọa phát khóc.

 

Cô Trương day trán, vô cùng không hài lòng, thẳng tay ném danh sách qua một bên rồi chỉ vào diễn viên chính nói: 

 

"Trần Phỉ Phỉ, em lên đây biểu diễn tiết mục thứ sáu trước, sau đó vũ công dẫn đầu chuẩn bị."

 

Trần Phỉ Phỉ bị gọi tên thì cơ thể hơi cứng đờ, tiết thứ sáu cô ta còn chưa luyện được, hơn nữa tiết thứ sáu có chỗ cô ta không am hiểu nhất là đoạn vung roi xoay tại chỗ, cô ta nhiều nhất chỉ có thể xoay chín vòng, mà tiết múa đơn này cô ta cần phải xoay mười hai vòng.

 

Trần Phỉ Phỉ mạnh mẽ tiến lên phía trước, lúc đầu coi như thuận lợi, động tác uyển chuyển, chỉ là biểu đạt cảm xúc của cô ta làm cho cô Trương cảm thấy không hài lòng lắm.

 

Đến đoạn xoay người, âm nhạc vừa mới bắt đầu, Trần Phỉ Phỉ đã rơi nửa nhịp, lúc xoay thì hơi luống cuống, khi tới vòng thứ năm thì chân cô ta đã không ổn, vòng thứ sáu vừa mới bắt đầu đã mất thăng bằng, cơ thể lảo đảo dừng lại.

 

"Cô à, em chưa luyện đến đây..." 

 

Trần Phỉ Phỉ căng thẳng, vội vàng giải thích.