----
Cô Trương xụ mặt không biết đang suy nghĩ cái gì, bà quay đầu chỉ vào Thẩm Uyển nói:
"Em lên đi, tiết thứ sáu, xoay vòng.
Mặt Trần Phỉ Phỉ trắng bệch, bàn tay đang buông thõng bên người trong nháy mắt đã nắm chặt vạt áo, cô ta nhìn Thẩm Uyển, dù không muốn cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
Thẩm Uyển đột nhiên bị điểm danh, bên ngoài không biểu hiện gì, cô lên tiếng đi tới giữa bãi đất trống, giơ tay lên, những người khác đều nhìn dáng người cô nhẹ nhàng xoay một vòng, hai vòng, ba vòng…
Ánh mắt mọi người vô thức bị cô hấp dẫn, động tác của cô hoàn thành vừa nhanh vừa tốt, mỗi một động tác chi tiết đều xử lý rất tốt, kỹ năng cân bằng và trọng tâm ổn định, nhẹ nhàng thoải mái hoàn thành mười hai lần xoay vòng.
Cô Trương hài lòng gật đầu, trong lòng thở dài, đây mới chính là điệu múa mà bà muốn thấy.
Mặt Trần Phỉ Phỉ đỏ bừng, tiến lên một bước trước ánh mắt mơ hồ của những người khác, hít sâu một hơi thật sâu rồi nói:
"Thưa cô, sau này em sẽ cố gắng luyện tập hơn nữa, em xin lỗi, hôm nay biểu hiện của em không tốt."
"Quả thật biểu hiện của em không tốt lắm."
Cô Trương cũng không nể mặt cô ta, không chút ngại ngùng chỉ ra từng sai lầm trong động tác cô ta vừa thực hiện.
Cô ta cảm thấy xấu hổ, nhưng phần nhiều là khó chịu và cảm thấy nhục nhã, cô ta cúi đầu c.ắ.n chặt môi, suýt chút nữa bật khóc.
Suy cho cùng cũng là học sinh do mình dạy dỗ, cô Trương cũng không đành lòng, nhưng khi lên sân khấu thì khán giả sẽ không quan tâm bạn có đáng thương hay không, họ sẽ chỉ cảm thấy thất vọng và cười nhạo, họ sẽ cho rằng hóa ra trình độ vũ đạo của quốc gia này chỉ có vậy, như thế không được hay.
Chuyện này liên quan đến thể diện quốc gia, nên không thể chấp nhận được dù chỉ là một chút sơ xuất. Cô Trương lại là người làm mọi việc đều phải đến mức tốt nhất, cho nên bà hạ giọng nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ nói:
"Như lần trước tôi đã nói, mọi người có khả năng ở lại, thực tế như thế nào mọi người vừa xem ắt đã hiểu ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Từ hôm nay trở đi, Thẩm Uyển, em phải bắt đầu làm quen với phần nhảy chính, tuy chỉ là thay thế bổ sung, nhưng nếu tuần sau kiểm tra thực lực của Trần Phỉ Phỉ vẫn không đủ đảm nhiệm, em sẽ chính thức thay thế."
Thật ra như vậy vẫn không công bằng đối với Thẩm Uyển, Trần Phỉ Phỉ luyện tập sớm hơn cô một tuần, mà Thẩm Uyển không chỉ bắt đầu muộn hơn cô ta, cô còn phải vừa luyện tập phần múa chính trong khi còn phải chú ý luyện tập phần múa dẫn đầu, điều này càng tăng thêm độ khó cho cô.
Nhưng cô chấp nhận sự thử thách này, vị trí vũ công chính cô bắt buộc phải giành được, hơn nữa, cô chưa từng sợ ai trong các cuộc tranh tài.
“Cô Trương, em sẽ cố gắng luyện tập."
Thẩm Uyển cũng không khiêm tốn, lập tức đồng ý ngay.
Trong lòng Trần Phỉ Phỉ cảm thấy không thể tin được, tại sao cô giáo lại đối xử với cô ta như vậy, chỉ có thời gian một tuần, cô ta đã rất cố gắng rồi.
Nhưng dù cô ta có uất ức, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu chấp nhận:
"Cô, em nhất định sẽ không để bị thay thế.”
Thẩm Uyển hơi nghiêng đầu nhìn cô ta, trong mắt có ý cười nhạo.
Cô Trương bình tĩnh nhìn cô ta rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Uyển, nói một câu:
"Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.”
Điều này thực sự đã làm cho người ta ngạc nhiên, vũ công chính vậy mà có thể nói đổi ngay, tuy rằng còn phải chờ đợi thành tích kiểm tra lần sau, nhưng cô Trương có thể nói ra câu đó, khiến cho bọn họ hết sức sợ hãi.
Có hai người bọn họ làm khởi đầu, những người khác mặt đối với lần điểm danh tiếp theo càng thêm thận trọng, e sợ người tiếp theo bị thay thế chính là mình.
Nhưng lần kiểm tra sau đó vẫn không suôn sẻ, cô Trương cau mày liên tiếp chỉ ra vài người, càng nhiều người bị thay vai, mọi người tự lo không hết, nên lúc này không có ai chú ý tới Thẩm Uyển nữa.