Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 211



----

 

Sau khi kiểm tra xong, cô Trương nghiêm mặt răn dạy mọi người, yêu cầu các học trò tiếp tục luyện tập cảm giác tốt rồi mới rời đi.

 

Khi các giáo viên vừa đi, những người bình thường đối tốt với Trần Phỉ Phỉ lập tức vây quanh cô ta, mỗi người một câu bắt đầu an ủi cô ta.

 

Bên phía Thẩm Uyển, nhóm người Trương Lệ Na cũng đều cười chúc mừng cô, giống như thể cô đã giành được vị trí vũ công chính.

 

Trần Phỉ Phỉ đỏ mắt nhìn Thẩm Uyển, đột nhiên đi về phía cô, Thẩm Uyển bình tĩnh quay lại nhìn cô ta.

 

Tất cả mọi người còn chưa thoát khỏi cuộc kiểm tra vừa rồi, vừa thấy hai người đối mặt nhau thì lâp tức chú ý.

 

Tầm mắt Trần Phỉ Phỉ dừng lại trên người cô, sau khi quan sát từ trên xuống dưới cô ta phải thừa nhận, ngoại hình của đồng chí Thẩm Uyển xuất thân từ đoàn văn công Bắc Thành quả thật rất xuất chúng, mà kiểm tra vừa rồi cũng chứng minh, thực lực của cô không thua kém mình, thậm chí cô ta cảm giác có áp lực phủ trên đầu.

 

Bất giác cô ta đề phòng, sau khi tỉnh táo lại cô ta cảm thấy rất khó chịu, đây là lần đầu tiên cô ta nhận được cảm xúc thất bại, trong phút chốc không thể tiếp nhận được, cô ta mím chặt môi nói: 

 

"Cô rất giỏi đấy"

 

Giọng nói của cô ta rất hàm hồ, trong phút chốc không biết là đang khen cô thực sự giỏi, hay là nói để cô Trương chỉ định làm người thay thế là giỏi.

 

Thẩm Uyển nhếch môi cười, vẻ mặt vô tội đáp lại: 

 

"Cô giỏi hơn, cô là vũ công chính mà.”

 

Sắc mặt của Trần Phỉ Phỉ hơi thay đổi, cô ta không phân biệt được rốt cuộc là Thẩm Uyển khen cô ta hay là đã biết cái gì.

 

Trong lòng hoảng hốt, cuối cùng cô ta nói: 

 

"Vị trí múa chính tôi sẽ không nhường cho cô đâu.”

 

“Nhưng cô Trương nói, có khả năng thì được mà."

 

Thẩm Uyển trừng mắt nhìn cô ta nói.

 

Cô chỉ nói sự thật, nhưng sắc mặt Trần Phỉ Phỉ lại càng khó coi, xoay người rời đi.

 

Tưởng Linh Linh đi tới nghi ngờ hỏi cô: 

 

"Trần Phỉ Phỉ tới nói gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trông giống như là bị đả kích lớn.

 

Thẩm Uyển buông tay tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm: 

 

"Có lẽ đồng chí Trần còn để ý chuyện cô Trương bảo tôi làm người thay thế.”

 

Sắc mặt Tưởng Linh Linh lúc này vô cùng khó hiểu, trong lòng cô ta đang suy nghĩ, tại sao cô ta phải lo lắng Thẩm Uyển có bị bắt nạt hay không, thậm chí cô ta còn muốn gọi điện thoại cho mẹ hỏi xem có thể liên lạc với cô Trương một chút hay không.

 

Cô ta thật sự là quan tâm tào lao, cô ấy làm sao có thể bị người ta bắt nạt!

 

Có thời gian tốt hơn là nên quan tâm bản thân nhiều hơn, động tác của mình còn chưa luyện tốt.

 

Tưởng Linh Linh đi rồi, Thẩm Uyển bình tĩnh bắt đầu luyện tập.

 

Trong vòng một tuần tới, Thẩm Uyển không thể để phân tâm vào bất cứ chuyện gì, cô cũng hoàn toàn ném về phía sau Tô Yến Thành đang ở nơi rừng sâu núi thẳm.

 

 

Việc thay thế bổ sung này, nói rất là công bằng, nhưng kỳ thật vẫn có rất nhiều chỗ không công bằng.

 

Ví dụ như lúc luyện tập, Trần Phỉ Phỉ có thể một mình chiếm cứ một phòng luyện tập nhỏ tĩnh tâm luyện tập, mà Thẩm Uyển chỉ có thể cùng những người khác ở phòng luyện tập lớn cùng nhau luyện tập.

 

Việc luyện tập ở nơi đông người đã khó, lại càng ồn ào và dễ khiến mọi người mất tập trung hơn.

 

Chỉ như vậy thì Thẩm Uyển vẫn có thể chịu đựng được, nhưng hai ngày gần đây không biết vì lý do gì mà lúc cô luyện tập động tác vũ đạo thường xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

 

"Ai nha, cô làm sao vậy?"

 

Thẩm Uyển nghiêng người tránh cánh tay đang thẳng tắp đ.á.n.h tới của cô ta, đưa tay ngăn cản động tác đụng tới của cô ta.

 

Vị nữ binh kia bị cô kéo một cái lảo đảo ngừng lại, xoay người tức giận hỏi cô:

 

"Tôi đang luyện rất tốt, cô làm gì vậy?"

 

Thẩm Uyển lạnh giọng chất vấn:

 

"Tôi cũng muốn hỏi cô điều này, không gian rộng lớn như vậy không đủ để cô biểu diễn hả, vì sao còn phải va vào tôi?”

 

"Ai đụng vào người cô, sau lưng tôi đâu có mắt, cô đã nhìn thấy vậy cô tránh đi không phải tốt rồi sao?"