Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 212



----

 

Vị nữ binh kia nghe vậy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ cãi lại, đồng thời lại lớn tiếng hỏi lại cô: "Cô thì có cái gì hay ho, không phải chỉ là người thay thế thôi sao, chẳng lẽ nơi này viết tên cô rồi, chỉ có cô mới có thể luyện tập ở đây, còn tôi thì không được hả?"

 

Nói đến đây, nếu Thẩm Uyển còn không hiểu đối phương cố ý, vậy đầu óc cô quả thực là uổng phí.

 

Bản thân Tưởng Linh Linh đang ở cách đó không xa cùng cộng sự luyện tập, sau khi nghe được động tĩnh lập tức dừng lại đi tới, hỏi Thẩm Uyển đã xảy ra chuyện gì.

 

“Cô ta cố ý đụng tôi, bị tôi ngăn lại." Thẩm Uyển nhếch khóe miệng nhìn vị nữ binh kia nói.

 

Đối phương còn lớn tiếng giải thích cho mình, chỉ trích Thẩm Uyển quấy rầy cô ta luyện tập trước.

 

Tất cả mọi người cùng nhau luyện tập mấy ngày rồi, Tưởng Linh Linh đối với đối phương có chút ấn tượng, cô ấy nhớ người này hình như là người của Tổng cục Chính trị.

 

Bởi vì lúc sự việc xảy ra những người khác đều đang chăm chú luyện tập, không ai nhìn thấy hai cô rốt cuộc là ai đụng ai, ai quấy rầy ai trước, lão sư bước đến nhìn trái nhìn phải rồi dùng thái độ dĩ hòa vi quý hòa giải hai bên.

 

Nữ binh cố ý bới móc kia nhếch môi hừ lạnh một tiếng với Thẩm Uyển, rồi hất b.í.m tóc đắc ý rời đi.

 

Một buổi sáng kế tiếp, chuyện tương tự lại xảy ra hai ba lần, chỉ là lần này Thẩm Uyển chỉ ngăn đối phương lại, không để đối phương náo loạn làm chậm trễ thời gian luyện tập của cô.

 

Gần đây có một cộng sự nam cần làm quen với các thành viên trong nhóm nên mọi người đều được bố trí tập luyện ở phòng tập riêng, cho nên thẳng đến lúc ăn cơm trưa Trương Lệ Na các cô mới biết được chuyện này, nhao nhao bênh vực cho cô.

 

Lý Giai Hân sau khi nghe xong có chút lo lắng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Có phải bọn họ cố ý không? Chỉ còn ba bốn ngày nữa là đến kỳ kiểm tra tiếp theo, cậu cứ bị trì hoãn như vậy thì phải luyện tập thế nào đây?"

 

Trương Lệ Na cũng rất lo lắng cho Thẩm Uyển, trợn trắng mắt tức giận nói:

 

“Ừ, Trần Phỉ Phỉ tự mình luyện tập trong phòng luyện tập, bây giờ còn muốn người khác tìm cậu gây phiền phức, thực lực không sánh bằng thì giở trò đồi bại, đúng là không biết xấu hổ."

 

So với mắng c.h.ử.i đối phương, Tưởng Linh Linh càng chú ý đến kết quả sự việc, cô ấy hỏi Thẩm Uyển: "Bây giờ cậu chuẩn bị làm gì?"

 

Thẩm Uyển có vẻ không vội, bưng bát canh lên uống một ngụm mới nói: "Vậy tương kế tựu kế đi.”

 

Buổi chiều, cô Trương lặng lẽ đi vào phòng tập luyện, cô ấy là tổng biên kịch của vở kịch mới lần này, có rất nhiều việc phải bận rộn, sẽ không thời thời khắc khắc ở lại đây nhìn chằm chằm mọi người luyện tập, nhưng chỉ cần rảnh rỗi là cô ấy sẽ tới xem.

 

Chỉ là thời gian cô ấy tới đây không cố định, mỗi lần tiến vào cũng không có tiếng động, cho nên mọi người trước tiên đều không phát hiện cô ấy tiến vào, chỉ có Thẩm Uyển vẫn phân tâm chờ cô ấy tới mới chú ý tới.

 

Thẩm Uyển vốn đang luyện tập trong góc nhìn đối phương đi tới bên cạnh giáo viên dạy học, cô Trương hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với giáo viên dạy học, ánh mắt vừa dò xét trên người mọi người, đoán chừng là đang hỏi đối phương tình hình luyện tập hôm nay.

 

Thẩm Uyển quay đầu tập trung vào một người, cúi đầu lắc lắc cổ chân, sau đó động tác nhanh nhẹn chậm rãi tới gần người nọ.

 

Sáng nay đối phương và bạn bè thay phiên nhau tìm cô gây trở ngại, buộc cô chỉ có thể luyện tập ở một góc nhỏ, lúc này thấy cô còn có gan vào sân luyện tập, lập tức nháy mắt với bạn bè, cười nhạo một tiếng tới gần cô, chuẩn bị lặp lại trò cũ.

 

Thẩm Uyển thoáng nhìn con cá ngốc thuận lợi mắc câu, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, lập tức điều chỉnh động tác, khi đối phương cố ý đụng phải, làm bộ kinh hoảng kéo lấy một người bạn khác của cô ta, ba người cùng nhau ngã xuống.