----
Ban đầu Thẩm Uyển đã quyết định xong, không ngờ đến lúc thật sự muốn từ chối cô lại có chút không nói nên lời.
Trương Tú bưng chén trà lên uống một ngụm, ý bảo cô có thể hỏi.
Thẩm Uyển suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: "Cô cảm thấy, ý nghĩa của sân khấu là gì?"
Không ngờ cô lại hỏi như vậy, Trương Tú có chút kinh ngạc, rũ mắt suy nghĩ một lúc mới nói cho cô biết đáp án của mình.
"Đối với khán giả nói chung, sân khấu mang lại cho họ niềm vui và thư giãn là một trò giải trí, tôi đã từng là một vũ công và yêu sân khấu nhiều như em vậy, nhưng bây giờ tôi là một giáo viên dạy nhảy và tôi quan tâm tới sự đổi mới truyền bá của sân khấu nhiều hơn."
"Tôi không quan tâm đến danh tiếng và địa vị mà tôi đã từ bỏ, nếu tôi có thể tạo ra một sân khấu tốt hơn, thì còn bận tâm gì đến hoa tươi và những tràng vỗ tay?"
Câu nói cuối cùng kia là do Trương Tú nhìn ra sự do dự của Thẩm Uyển mới thêm vào, bà ta cảm thấy Thẩm Uyển không muốn buông bỏ tất cả rời khỏi Bắc thành chẳng có gì sai, chỉ là lý tưởng không giống nhau mà thôi.
Nhưng bà thật sự rất thích Thẩm Uyển, bà có thể nhìn ra tiềm năng trên người cô vũ công trẻ tuổi này, cô có thiên phú hơn so với bản thân lúc mình còn trẻ, cũng có thể tiến xa hơn.
Nếu có thể thuyết phục Thẩm Uyển cùng bà ta nỗ lực mang đến sự phát triển mới cho sự nghiệp ballet của đất nước, bà ta tình nguyện tốn nhiều công sức một chút.
"Bây giờ em đang ở độ tuổi đẹp nhất, chẳng lẽ em không muốn lưu lại dấu ấn của riêng mình trong lịch sử phát triển kịch múa của quốc gia sao?"
Thẩm Uyển cười khẽ, nghiêng đầu hỏi cô: "Cô Trương, những điều cô nói về tương lai có thể xảy ra hay không cũng chưa biết, lừa em như vậy làm gì chứ?"
Tâm tư bị vạch trần Trương Tú cũng không xấu hổ, chỉ cười nói: "Làm sao em biết chắc chắn sẽ không xảy ra?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất cả mọi chuyện trong tương lai quả thật không thể biết được, nhưng chỉ cần có người tình nguyện vì thế mà thay đổi, vậy nó nhất định sẽ trở thành hiện thực."
Bà nghĩ rằng việc thuyết phục Thẩm Uyển đi làm chính là những chuyện có ý nghĩa này.
Thẩm Uyển thừa nhận, trước đó cô đã cảm thấy Trương Tú là một giáo viên rất có tâm, tạo nên một vở kịch múa khiến người ta có cảm giác mới mẻ, cô đã học múa ballet nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ điều đó đại diện cho điều gì.
Buổi biểu diễn kết thúc, nhưng tác động thực sự chỉ mới bắt đầu.
"Nghệ thuật của đất nước chúng ta chỉ mới được bắt đầu tiếp nối, chỉ có sự đổi mới táo bạo mới có thể thúc đẩy cải tiến, vì vậy chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều điều có thể làm, nếu em tình nguyện làm học trò của tôi, tôi nguyện đem tất cả những gì học được cùng với kinh nghiệm cả đời truyền thụ cho em."
Trương Tú nói thêm.
Không thể không nói, những lời này của bà thật sự khiến người khác rung động.
Lời nói của Trương Tú đã đốt lên ngọn lửa nhỏ chôn sâu trong đáy lòng Thẩm Uyển, đồng thời cũng đ.á.n.h thức bản thân cô.
Năm nay Thẩm Uyển mới hai mươi hai tuổi, nếu ở lại Bắc Thành, có lẽ không lâu sau cô sẽ rời khỏi đoàn văn công Bắc Thành, tìm một vị giáo viên giỏi hơn, luyện kỹ thuật múa đến mức cao nhất.
Sau đó tham gia nhiều sân khấu hơn, đợi đến khi độ tuổi tốt nhất của cô qua đi, có lẽ cô sẽ từ từ lui xuống, trở thành một giáo viên, hoặc lãnh đạo đoàn văn công, lên nữa chính là trở thành phó đoàn, trưởng đoàn.
Những điều này đã từng là tương lai mà cô xem trọng, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
So với việc sau này hoàn toàn rời xa sân khấu, trở thành một người làm công tác hậu trường, Thẩm Uyển hy vọng bản thân sau khi xuống sân khấu vẫn có thể tham gia biểu diễn, trở thành một tổng biên kịch múa chính là lựa chọn tốt nhất của cô.
Lúc này Trong lòng Thẩm Uyển đã có quyết định mới, cô cũng không có ý định vĩ đại gì, lời nói của Trương Tú đã giúp cô nhìn thấy một tương lai khác, nhân lúc còn trẻ, cô cũng muốn bản thân đột phá một chút.