Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 227



 

----

 

Trương Tú cũng không ngờ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn như vậy, vừa rồi cô gái này vừa đến bà ta đã nhìn ra thái độ cô chuẩn bị từ chối, nhưng chẳng biết vì sao vẫn có một tia do dự, bà ta cũng không muốn bỏ phí một mầm non tốt như vậy, lúc này mới lại thử khuyên vài câu.

 

"Cô Trương, cảm ơn cô đã coi trọng em như vậy."

 

Thẩm Uyển đứng lên, trịnh trọng cúi đầu với bà:

 

"Em nhất định sẽ học tập thật tốt."

 

Trương Tú vui vẻ đứng lên đỡ lấy cô nói:

 

"Được, tôi cũng muốn cảm ơn em đã tin tưởng tôi như vậy, em yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để dạy dỗ, tuyệt đối không giấu giếm làm của riêng."

 

Sau khi hai người thông suốt, đều nhìn nhau mỉm cười, sau khi ngồi xuống lần nữa, Trương Tú hỏi cô chuẩn bị khi nào nộp đơn xin thuyên chuyển, nếu như Bắc Thành không muốn thả người, cô có thể để tìm bà giúp đỡ.

 

Thẩm Uyển mỉm cười, nói bà không cần lo lắng.

 

Có Tô gia làm chỗ dựa vững chắc, lãnh đạo đoàn văn công Bắc thành nâng đỡ cô còn không kịp, cho dù cô muốn điều đi cũng không có người ngăn cản.

 

Trương Tú vừa nghe cũng kịp phản ứng, vốn dĩ Thẩm Uyển không cần bà ta làm gì cho cô

 

"Được rồi, tôi cũng có một số công việc cần bàn giao, chờ cô xử lý xong thì báo cho tôi biết một tiếng."

 

Tuy rằng việc đào tường đoàn văn công Bắc thành là hành động rất thiếu đạo đức, nhưng đồ đệ tốt khó có được, Trương Tú không cảm thấy chột dạ chút nào, thậm chí còn rất vui vẻ.

 

Sau khi bàn bạc xong, hai người chia tay trước cửa quán trà.

 

Thẩm Uyển trực tiếp trở về Tô gia, lúc về đến nhà đúng lúc chị dâu Tô và mẹ chồng đều ở đây, cô mới trực tiếp nói quyết định mình sắp điều đến Tương Thành cho bọn họ nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay từ đầu chị dâu Tô còn cảm thấy không có gì, cho rằng cô tạm thời ra ngoài biểu diễn giống như lúc trước, nhưng bà Tô vừa nghe thoáng qua đã nhận ra giọng điệu của cô không giống lúc trước, trong nháy mắt nghĩ đến điều gì đó.

 

"Uyển Uyển, con chuẩn bị vào quân đội sao?"

 

Thẩm Uyển cười gật đầu nói: "Vâng, mẹ, chị dâu, con đã quyết định rồi."

 

Lúc này chị dâu Tô cũng phản ứng lại, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao lại đột ngột như vậy?"

 

Cô ấy theo bản năng cho rằng Thẩm Uyển bị ai bắt nạt, bà Tô lại trầm tư một lát nhìn về phía Thẩm Uyển nói:

 

"Uyển Uyển, mọi người trong nhà chưa bao giờ có ý định kêu con từ bỏ bản thân đi theo Yến Thành như vậy, con nói cho mẹ biết, có phải Yến Thành gọi điện thoại nói gì đó với con hay không, nếu nó dám ép con làm gì con tuyệt đối đừng sợ nó, con nói với mẹ, để mẹ dạy dỗ nó lại."

 

Tô Yến Thành ở cách xa ngàn dặm không hiểu sao lại bị người trong nhà chụp cái nồi đen lên đầu.

 

Thẩm Uyển nghe xong có chút khó hiểu, đồng thời cũng cảm thấy rất ấm áp, vội vàng lắc đầu nói rõ ràng với bọn họ:

 

"Không có, không phải đâu, mẹ, chị dâu, chuyện này không liên quan đến đoàn, anh Yến Thành cũng chưa từng nói gì với con, đây là suy nghĩ của riêng con mà thôi."

 

Sợ bọn họ lại hiểu lầm, cô giải thích thêm vài câu:

 

"Con muốn điều đến đoàn văn công Tương Thành quả thật có một phần nguyên nhân là muốn đi tìm anh Yến Thành, nhưng cũng có một phần là do chính con, lúc trước có một vị giáo viên rất tốt muốn nhận con làm học sinh, sau khi con nghe đề nghị của bà ấy mới quyết định điều đến đoàn văn công Tương Thành tiếp tục học tập cùng bà ấy, đồng thời có thể đi tìm anh Yến Thành, đây chẳng phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện sao."

 

Nói thì nói như vậy, nhưng rời khỏi Bắc thành có nghĩa là cô chọn từ bỏ nhiều cơ hội tốt hơn, chị dâu Tô và bà Tô không hiểu gì về nghệ thuật, trong lòng vẫn cảm thấy Thẩm Uyển nguyện ý từ bỏ những thứ này đi Tương Thành là vì Tô Yến Thành.

 

"Con ngoan, thiệt thòi cho con rồi."

 

Bà Tô cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, mới kiếm được một đứa con dâu tốt như vậy.

 

Bà là trưởng bối, trong lòng chắc chắn hy vọng con trai con dâu có thể sớm ngày đoàn tụ, trước kia bà không muốn can thiệp vào suy nghĩ của người trẻ tuổi.