----
Nếu em không muốn đi thì cũng không sao. Lát nữa anh sẽ đi nói với đám chị ấy hôm nay chúng ta sẽ không đi.”
Vừa rồi Thẩm Uyển chỉ giả vờ giẫn dội, nhưng bây giờ cô thật sự hơi tức giận, cô vô thức hỏi lại anh:
“Anh nói thế nào? Chẳng lẽ anh muốn nói với chị gái em là em không dậy nổi nên mới không đến được sao?”
Nói xong, ánh mắt cô trách móc, lên án nhìn anh, đều là chuyện tốt anh làm đấy, muốn đến nhà chị gái sao lại không nói trước? Bây giờ cũng sắp đến đến giờ ăn tối rồi mới nói chứ.
Ôm tia hy vọng cuối cùng, cô hỏi: “Đám chị ấy, bọn họ không nói em đến mấy giờ phải không?”
Tuy rằng không đúng lúc, nhưng Tô Yến Thành nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, không khỏi mỉm cười, nói thật với cô:
“Có nói rõ, trước khi anh đi, chị ấy còn đến dọn dẹp căn phòng giúp mà.”
“Không được, chờ đã.”
Thẩm Uyển chợt nhớ tới, lại hỏi:
“Giường trong phòng ngủ chính này là anh dọn sao?”
Tô Yến Thành lại lắc đầu, nhìn tấm ga trải giường bốn mảnh thêu hình uyên ương và hoa mẫu đơn đỏ dưới người rồi nói:
“Tất cả đều do chị ấy chuẩn bị hết.”
Thẩm Uyển nghe xong lập tức vùi đầu vào n.g.ự.c anh, không bao giờ muốn gặp ai nữa.
“Không sao đâu. Chị ấy chỉ tưởng em đi xe mệt nên quay về nghỉ ngơi trước thôi.”
Tô Yến Thành nhếch khóe môi, nói từ nơi cô không nhìn thấy.
Một giây sau, có người hung ác nhéo một miếng thịt ở chỗ thắt lưng, cơ bắp ở eo Tô Yến Thành vô thức siết chặt, nhưng nhanh chóng lại thả lỏng, để mặc cho cô véo.
Giọng nói rầu rĩ của Thẩm Uyển vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đều tại anh!”
“Ừm, đều tại anh, không bằng anh bế em đi tắm trước nhé?”
Tô Yến Thành nói rồi bế cô đi thẳng ra ngoài.
Tấm chăn uyên ương nghịch nước màu đỏ chọt thuận thế rơi xuống, khuôn mặt Thẩm Uyển đỏ ửng, cô đưa tay che mắt anh lại, không cho anh nhìn.
Tô Yến Thành muốn nói cô bịt tai trộm chương, lúc nãy hai người đùa giỡn trong phòng giữa trời sáng choang, những thứ nên nhìn hay không nên nhìn anh đều đã nhìn hết rồi.
Nhưng do tâm trạng bây giờ của người vợ nhỏ cực kỳ không ổn định, anh vẫn không nói gì.
Tô Yến Thành để mặc cô che mắt, vững vàng bước đến cửa phòng tắm rồi đặt cô xuống, sau đó vào bếp lấy nước nóng pha, chuẩn bị sẵn khăn tắm và các vật dụng vệ sinh khác, mới bảo cô đóng cửa lại.
Anh đương nhiên không thể nhắm mắt suốt thời gian đó, nhưng Thẩm Uyển đã vượt qua sự thẹn thùng ban đầu, không để ý anh có nhìn hay không nhìn thấy gì không
Lúc đun nước cho cô, Tô Yến Thành đã tắm bằng nước lạnh, cho nên sau khi Thẩm Uyển tắm rửa, sửa sang xong, bọn họ có thể đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Thẩm Uyển tắm xong, cô bảo Tô Yến Thành chọn giúp mình một chiếc áo và một chiếc váy dài đến mắt cá chân, không còn cách nào khác, chiếc váy cô mặc buổi sáng đã nhăn nhúm nằm trên sàn nhà mấy tiếng đồng hồ rồi, chắc chắn không thể mặc ra ngoài gặp người khác được.
“Chờ một chút, anh mở túi màu xanh lá cây ra, trong đó có quà em mang đến cho chị gái, anh rể. Lát nữa nhớ cầm qua đó.”
Thẩm Uyển mặc bộ quần áo anh chọn rồi bước ra khỏi phòng tắm. Vừa cầm khăn lông lau đuôi tóc, cô vừa nhìn anh lấy đồ ra.
Bây giờ cô đang mặc áo sơ mi trắng và một chiếc váy dài màu xanh đậm, trước khi ra ngoài, Thẩm Uyển lại lấy một đôi giày da gót nhỏ màu trắng đi vào.
Sau khi hai người sửa sang xong, Tô Yến Thành cầm theo quà cho cả nhà chị gái rồi mở cửa bước ra ngoài trước.
Thẩm Uyển đi theo phía sau vừa lộ ra nửa người, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người hàng xóm ở bên cạnh đang mở cửa.
Người phụ nữ xách một chiếc túi, giống như vừa tan làm về, mỉm cười nhìn bọn họ rồi chào hỏi trước:
“Xin chào, hai người là người mới chuyển đến à?”
Còn chưa dứt lời, ánh mắt của bà đã nhìn thấy cô con dâu nhỏ vô cùng xinh đẹp được ở sau lưng người đàn ông, liếc mắt nhìn, chợt thoáng thấy chiếc quân hàm ở trên vai của người đàn ông mặc quân phục trước mặt đang là cấp trung đoàn, trong lòng chợt có bất ngờ.