----
Không đợi hai người đối diện trả lời lại, bà lại mỉm cười nói:
“Tôi tên là Tiền Tuệ, chồng tôi doanh trưởng Trương của Trung đoàn ba.”
Nụ cười lần này của bà chân thật hơn trước một chút.
Hôm nay Thẩm Uyển vừa mới đến, không hề biết những người nhà đi tòng quân này, hơn nữa khi ánh mắt bà đ.á.n.h giá từ trên xuống dưới, sau đó thái độ đột nhiên thay đổi rõ ràng, cô cười nhẹ nói:
“Xin chào, tôi tôi là Thẩm Uyển. Hôm nay vừa mới đến, chúng ta còn có việc phải ra ngoài nên không nói chuyện tiếp được nữa.”
Tiền Tuệ tốt nghiệp trung học, tự nhận là người có học, nhưng so với người vợ quân nhân trẻ trung xinh đẹp đối diện, khí chất văn chương của bà vẫn chưa đủ.
“Được rồi, tôi cũng chỉ muốn chào hỏi thôi. Nếu hai người có việc thì mau đi đi, tôi phải về nhà nấu cơm.”
Tiền Tuệ nói, lấy chìa khóa mở cửa, mỉm cười với bọn họ rồi đi vào nhà trước, đóng cửa lại.
Sau tình tiết này, Tô Yến Thành lại nắm tay Thẩm Uyển cùng nhau đi về phía cầu thang, đến lúc ra khỏi hành lang mới chịu buông ra.
Lúc này là giờ người lớn tan làm, trẻ con tan học, có bảy tám đứa trẻ tụ tập ở bãi đất trống trước tòa nhà chơi đùa cùng nhau, có cả tiếng xèo xèo của những vợ quân nhân sống ở lầu một cắt thịt nấu cơm, có người trở về sớm, mùi cơm đã bay ra khỏi nhà.
Rất nhiều người chú ý đến đôi vợ chồng trẻ lạ mặt này, nhưng người duy nhất chủ động bắt chuyện chỉ có một mình Tiền Tuệ sống cạnh nhà bọn họ lúc nãy, còn những người khác đều chỉ đứng xem.
Tổng cộng có ít hơn 150 hộ gia đình quân nhân sống trong khu viện quân chúc Tương Thành, ngoài ba dãy nhà nhỏ mới xây để những gia đình này ở, còn có những dãy nhà trệt nhỏ có sân cách đó một trăm mét ở phía sau.
Tô Yến Thành đi cách cô nửa cánh tay, dọc đường đi sẽ giới thiệu cho cô cách bố trí trong viện quân chúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lúc trước khi chọn nhà, có một căn nhà trệt gần chỗ của chị hai và những người khác. Nhưng còn có một căn phòng trên tầng hai của tòa nhà số hai vừa mới dọn ra thì phù hợp hơn. Sau đó anh chọn một căn nhà ở tầng ba ở phía sau.”
Thẩm Uyển vừa đi ngang qua ba tòa nhà quân chúc lập tức hiểu tại sao anh thà chọn căn nhà cao hơn tầng trên một tầng, bởi vì ba tòa nhà rất gần nhau, hai dãy phía sau sẽ không nhận được ánh sáng tốt.
Còn chuyện sao không chọn người ở gần người thân, thật ra trong lòng Thẩm Uyển muốn hai người có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, cô rất thích khoảng cách bây giờ, nhưng ngoài miệng cô vẫn không thừa nhận.
Tô Yến Thành lúc này mới giải thích với cô:
“Khí hậu ở Tương Thành hơi ẩm ướt, trụ sở quân khu lại nằm cạnh núi rừng, mùa hè có nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến, anh sợ em sẽ không chịu được chúng nên anh đã chọn căn nhà này.”
Mặc dù không thể nói sẽ tránh được hoàn toàn, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với nhà trệt.
Nghe xong, sắc mặt Thẩm Uyển cứng đờ, trong lòng nhất thời càng vui vẻ hơn, cô chủ động nắm tay anh nói:
“Em rất thích căn nhà anh chọn, ngày nào đó chúng ta ra ngoài đi dạo mua một ít đồ dùng trong nhà, có thể sắp xếp nó trông giống ngôi nhà mới của hai chúng ta hơn.”
Đúng lúc vừa đến ngã rẽ, Tô Yến Thành nắm tay cô, cười nói:
“Ừm, cuối tuần này anh sẽ vào thành phố nhìn xem thử.”
Chị hai của Tô Yến Thành là con của bà Tô trong cuộc hôn nhân đầu, chị ấy theo họ chồng trước của bà, tên là Giang Hồng Liên.
Mặc dù không theo bà tái giá vào nhà họ Tô, nhưng quan hệ giữa Giang Hồng Liên và nhà họ Tô cũng rất tốt.
Sau khi chị ấy mười sáu tuổi, ông Tô đã sắp xếp giúp cô vào quân đội làm nhân viên y tế, sau đó chị ấy quen biết người chồng bây giờ của mình ở chiến trường, sau khi kết hôn, chị ấy cũng tòng quân đến Tương Thành.
Khu nhà trệt này là khu gia quyến cũ của quân đội, tổng cộng có năm dãy nhà, mỗi dãy có mười căn nhà nhỏ, nhà chị hai là nhà đầu tiên ở dãy thứ hai.
Trước cửa trồng một cây quế cao hơn ba mét, cành lá xum xuê chắn hết cửa ra vào.