Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 235



 

----

 

Bức tường của khu nhà không cao, cửa sân mở ra, vừa đi vòng qua góc rẽ, hai người đã nhìn thấy một cậu bé đang ngồi xổm dưới gốc cây quế trước nhà chị hai, cậu bé đang cúi đầu, nhìn thứ gì đó ở dưới gốc cây.

 

Tô Yến Thành kêu lớn:

 

“Tiểu Dương.”

 

Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy bọn họ đến, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, quay đầu vào trong sân la lớn:

 

“Mẹ, mẹ, cậu nhỏ dẫn mợ con tới rồi.”

 

Năm nay Vu Giang Dương sáu tuổi, bình thường trong nhà không ai cũng quản được cậu bé, nhưng từ khi Tô Yến Thành chuyển đến năm nay, mỗi lần cậu bé gặp cậu nhỏ còn sợ hơn cả ba ruột của mình.

 

Nếu hôm nay mẹ cậu không nấu nhiều món ngon, bảo cậu đứng ở cửa đợi người, cậu cũng không muốn ra đón cậu nhỏ hung dữ này đâu.

 

Giang Hồng Liên đang bận rộn trong bếp nghe thấy tiếng con trai, dặn con gái canh lửa, sau đó chị ấy lập tức lau tay lên tạp dề rồi đi ra đón.

 

Bên kia, Thẩm Uyển theo Tô Yến Thành đi tới cửa nhà, cô cúi đầu nhìn Vu Giang Dương sáu tuổi, cười thân thiện với cậu trước.

 

Vu Giang Dương cắt tóc đầu đinh ngắn, mặc quần đùi và chiếc áo màu xanh xám ngắn tay, trên mặt chỉ có hàm răng trắng nhất, đôi mắt to mở to nhìn mợ nhỏ xinh đẹp đang cười cực kỳ rạng rỡ với mình.

 

“Chào mợ nhỏ, chào cậu nhỏ!”

 

Giang Hồng Liên vừa mới đi ra cửa được hai bước, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Yến Thành dẫn Thẩm Uyển đi đến, đứa con trai thường ngày như khỉ con đang ngoan ngoãn để em trai nắm tay bước vào.

 

Lúc trước cô có nghe nói em dâu là diễn viên vũ đạo trong đoàn văn công, hôm nay vừa nhìn thấy cô, cô ấy đã cảm thấy không chỉ xinh đẹp, có khí chất mà còn biết khiêu vũ, ở bên cạnh em trai mình quả thật rất xứng đôi.

 

“Là Uyển Uyển sao? Ôi, lúc hai người các em kết hôn, chị không đến được, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, mau vào ngồi đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Hồng Liên vội vàng bước đến, dẫn hai người vào phòng chính, lại nhìn thấy em trai mình xách rất nhiều đồ trong tay, bất đắc dĩ oán trách nói:

 

“Sao lại mang đồ đến đây?

 

Lần sau đừng khách sáo như vậy, Uyển Uyển cũng coi đây như nhà của mình là được.”

 

“Chào chị hai, những thứ này đều là đặc sản em mang từ Bắc Thành đến tặng chị, xem như quà gặp mặt, chỉ là một ít tâm ý, cũng không đáng bao nhiêu tiền.”

 

Thẩm Uyển gọi anh, sau đó giải thích thêm một câu.

 

Giang Hồng Liên năm nay 32 tuổi, sau khi kết hôn với chồng là Vu Hồng Hà đã sinh đứa con gái lớn Vu Giang Lệ năm nay 9 tuổi và cậu con trai nhỏ Tiểu Dương năm nay hơn 6 tuổi.

 

Dáng người cô ấy không cao lắm, chỉ cao một mét sáu ba, có vẻ ngoài thanh tú, dịu dàng, đối xử rất thân thiết với Thẩm Uyển.

 

Trước khi đến, Thẩm Uyển đã hỏi thăm trước và chọn quà cho từng người trong nhà.

 

Giang Hồng Liên rót cho cô một chén trà gừng táo phơi khô đã nấu sẵn, sau đó gọi con gái lớn ra gặp mặt.

 

“Đây là Tiểu Lệ, Tiểu Lệ mau chào mợ đi con.”

 

Vu Giang Lệ trông rất giống mẹ, đôi mắt hạnh, khuôn mặt tròn trịa, tính tình nhút nhát hơn, ngoan ngoãn đi tới chào mọi người:

 

“Chào mợ, chào cậu.”

 

Thẩm Uyển mỉm cười gật đầu, ý bảo Tô Yến Thành lấy quà ra, quà cô chuẩn bị cho Vu Giang Lệ là một chiếc váy hoa màu vàng nhạt, ngoài ra còn có rất nhiều kẹp tóc và dây buộc tóc đủ màu sắc mua ở cửa hàng bách hóa Bắc Thành, đều là những thứ các bé gái rất thích.

 

Ngoài ra, cô còn chuẩn bị đồ chơi máy bay nhỏ và hai bộ đồ chơi lắp ráp dành cho trẻ em cho Vu Giang Dương, có cả quần áo và giày dép cho chị gái và anh rể, tất cả đều được mua theo kích cỡ do bà Tô đưa cho, chắc sẽ hợp.

 

Cô rất cẩn thận chọn những món quà này, Giang Hồng Liên cũng cảm thấy hài lòng, nhìn bọn trẻ vui vẻ cầm quà cảm ơn mợ nhỏ, mặt cô ấy cũng tươi cười.

 

“Món quà rất đẹp, chị thay mặt anh rể cảm ơn em, nhưng chúng ta đã thống nhất chỉ lần này thôi, lần sau em cũng đừng khách sáo như vậy nữa.”