----
Thẩm Uyển hôm nay mới tới, cũng không quen biết những người hàng xóm ở đây, hai người lần lượt rẽ thẳng vào hành lang.
Mấy bà vợ quân nhân liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó tặc lưỡi và nháy mắt ra hiệu với những người khác.
Sau khi trở về nhà mình, hành lý của Thẩm Uyển vẫn chưa được thu dọn, cả chiếc giường sau ồn ào lúc chiều cũng phải thay lại một ga trải giường và chăn bông mới.
Cảm thấy không còn mặt mũi để tự mình dọn dẹp, Thẩm Uyển liếc nhìn Tô Yến Thành, xoay người tìm cớ sắp xếp hành lý của mình, giao nhiệm vụ thay giường chiếu cho anh.
Tô Yến Thành tự nhiên hơn cô nhiều, anh cởi ga trải giường và chăn bông đặt sang một bên, thay bộ mới rồi mang vào phòng tắm giặt sạch, vì dây phơi quần áo ở ban công trong nhà vẫn chưa được kéo ra, anh phải đặt ga trải giường và chăn bông đã giặt sạch, phơi trước cửa sổ.
Sau khi dọn dẹp xong, anh bước ra, hỏi Thẩm Uyển có muốn tắm lần nữa không.
“Muốn.”
Thẩm Uyển tìm bộ đồ ngủ, vừa từ bên ngoài về, nếu không tắm mà nghỉ ngơi thì cả người cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Yết hầu của Tô Yến Thành giật giật, đang định nói gì đó thì thấy sau khi Thẩm Uyển đi vào, lập tức đóng cửa lại, như muốn đề phòng ai đó.
Ở nhà chỉ có hai người bọn họ nên rõ ràng cô đang đề phòng ai không cần nói cũng biết.
Thẩm Uyển không cần phải từ chối anh, bọn họ đều nói chia tay lâu dài còn hơn là mới cưới. Huống chi, hai người kết hôn không lâu thì tách ra, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại, anh thích chuyện này cũng dễ hiểu.
Nhưng làn da Thẩm Uyển mềm mại, rất dễ để lại dấu vết ở trên người, ngày mai cô còn phải đến báo cáo với đoàn văn công, cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị người khác chê cười.
Đến tối, hai vợ chồng ôm nhau ngủ say, khó khăn lắm Tô Yến Thành cũng có thể ôm người mình nhớ nhung vào lòng, đương nhiên anh không nhịn được muốn thân mật hơn, cuối cùng anh đành phải kìm nén lửa nóng của mình, đi tắm nước lạnh để dập tắt.
Mặc dù chuyến đi này không mệt lắm nhưng vì tiếng ồn của mọi người ở trên xe lửa nên Thẩm Uyển lại không thể ngủ ngon, bây giờ cô đang nằm trong vòng tay quen thuộc khiến cô có cảm giác an toàn, chỉ trong chốc lát cô đã ngủ mất.
Trong lòng Tô Diễn Thành cũng cảm thấy thoải mái, vô cùng hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà Tô Yến Thành cảm thấy ôm người trong lòng cũng rất chân thật, vô cùng thỏa mãn.
……
Sáu giờ ngày hôm sau, khi hào đ.á.n.h thức quân đội dậy vang lên, Tô Yến Thành lập tức mở mắt và tỉnh dậy.
Người trong n.g.ự.c anh chuyển từ ngủ đối diện nhau từ lúc ngủ sang quay mặt ra xa, Tô Yến Thành ôm chặt cô từ phía sau.
Sau khi bị tiếng hào đ.á.n.h thức làm phiền, Thẩm Uyển lắc lắc đầu, vô thức rụt mình vapf trong vòng tay anh.
Tay Tô Yên Thành ôm eo cô siết chặt, nửa chống người ngồi dậy, cúi đầu hôn lên một bên mặt cô, nhỏ giọng dặn:
“Uyển Uyển, anh đi trước, lát nữa anh sẽ mang bữa sáng về cho em.”
Nói xong, anh xoay người rón rén xuống giường tắm rửa, mười phút sau anh đi xuống lầu tập hợp.
Sau khi anh đi, Thẩm Uyển nằm trên giường hơn nửa tiếng mới ngồi dậy, cô ngủ rất thoải mái, tắm rửa thay quần áo xong đã nhìn thấy Tô Yến Thành cầm ba hộp cơm trở về.
Tô Yến Thành mặc đồng phục huấn luyện, cầm mũ trên tay, mỉm cười với cô nói:
“Đứng dậy, lại đây ăn sáng trước đi.”
Thẩm Uyển đồng ý, tùy ý buộc tóc lên, kéo vạt áo lên, đi đến trước mặt anh hỏi:
“Anh đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa, quay về ăn cơm cùng với em.”
Tô Yến Thành đưa hộp cơm cho cô rồi đi vào trong nhà bếp lấy bộ đồ ăn.
Trong ba hộp cơm, một hộp chứa cháo, một trong hai hộp cơm còn lại chứa bún xào, hộp còn lại chứa bánh bao hấp và bánh bột ngô.
Người ở Tương Thành lấy gạo các loại bột làm bún, bánh gạo là món ăn chính, nhưng ngày thường các chiến sĩ trong quân đội phải huấn luyện nhiều, buổi sáng chỉ ăn cháo và các loại thức ăn từ bột không đói, cho nên đầu bếp trong căn tin còn làm thêm bánh bao và các loại bánh khác.