----
Hai người vốn không quen, lời này của cô ta rất khó hiểu.
Thẩm Uyển liếc nhìn cô ta một cái, chỉ thản nhiên gật đầu.
"Cảm ơn.
Ngô Tuệ Tuệ cũng không thèm để ý thái độ của cô, cố ý cao giọng hơn một chút, nói tiếp:
"Đồng chí Thẩm Uyển, lúc trước cô cũng tham gia kịch múa mới của Tổng cục Chính trị, không biết cô đảm nhiệm vai diễn gì? Khẳng định cũng là vai diễn rất quan trọng đúng không, hẳn lầ mạnh hơn so với người nào đó nhiều.”
Mấy người bị đào thải sớm như cô ta đi sớm nên không biết những chuyện tiếp theo, những băng ghi hình trong ngày biểu diễn còn chưa chế tác ra, vì vậy đám Triệu Lan Lan chỉ biết Thẩm Uyển thông qua khảo hạch ở lại tham gia vào vũ kịch mới của Tổng cục Chính trị, cũng không biết cô đóng vai vị trí múa chính.
Ngô Tuệ Tuệ nói những lời này đương nhiên cũng không phải thật sự muốn biết Thẩm Uyển diễn nhân vật quan trọng gì, cô ta chỉ muốn dùng Thẩm Uyển để làm phiền Tôn Thanh.
Nếu Thẩm Uyển đóng vai quan trọng hơn Tôn Thanh, cô ta có thể khen một bên chê một bên, cố ý chọc giận Tôn Thanh.
Nếu không quan trọng bằng Tôn Thanh cũng không sao, người từng không lợi hại bằng Tôn Thanh vừa đến đã đè bẹp Tôn Thanh, điều này càng đúng ý cô ta.
Có điều con người Ngô Tuệ Tuệ tuy nhỏ mọn nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn, cô ta cảm thấy Thẩm Uyển mạnh hơn Tôn Thanh nhiều.
Thẩm Uyển liếc mắt một cái đã nhìn ra tính toán của cô ta bèn nhíu mày, không muốn tham dự vào ân oán cá nhân của bọn họ.
Đám Triệu Lan Lan cũng nghe ra Ngô Tuệ Tuệ đang cố ý châm ngòi thị phi. Từ sau khi trở về Bắc thành cô ta cứ như vậy, dăm ba ngày lại tìmcách khiến cho Tôn Thanh không thoải mái.
Mà Tôn Thanh trước đó có tính tình rất kiêu ngạo không biết tại sao lại luôn nhẫn nhịn cô ta, mặc cho cô ta nói như thế nào cũng không cãi lại, khiến mấy người bọn họ cũng đều không nhìn nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng lần này lại ngoài dự đoán, sau khi nghe xong, Tôn Thanh quay đầu lạnh lùng nhìn lại. Hiện tại trong lòng cô ta cũng đang phiền không chịu được, lập tức không nhịn được tính tình, nói:
"Ngô Tuệ Tuệ, nếu cô nhàn rỗi quá thì đi luyện thêm kiến thức cơ bản đi. Ở đây nhằm vào tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì đâu, tôi nói cô này, thực lực không đủ cô cũng không vào được cửa tỗng cục."
Lời này của cô ta quả thực đã chạm vào chỗ đau của Ngô Tuệ Tuệ, lập tức khiến người nọ xù lông lên, không rảnh quan tâm đến đám Thẩm Uyển nữa, quay đầu đã trừng mắt với Tôn Thanh, tức giận nói:
"Nói tôi không có thực lực không vào được? Nếu không phải cô ngấm ngầm chơi xấu, ngay cả đội viên của mình cũng giở trò thì chúng tôi sẽ bị đào thải trở về sớm như vậy sao? Tôn Thanh, cô có thực lực nhất, vậy sao tổng cục không chọn cô hả?”
Bốp!
Ngô Tuệ Tuệ còn chưa nói xong, đột nhiên đã bị một cái tát của Tôn Thanh cắt ngang.
Tôn Thanh đ.á.n.h xong tức đến mức tay vẫn còn run, không che giấu được phẫn nộ hướng về phía Ngô Tuệ Tuệ rống lớn một câu:
"Cô câm miệng cho tôi!"
Mà Ngô Tuệ Tuệ thì như là bị đ.á.n.h đến ngốc vậy, trừng to mắt không thể tin nhìn về phía Tôn Thanh, "Cô dám đ.á.n.h tôi? Tôn Thanh cô lại dám đ.á.n.h tôi!”
Ngực cô ta nhanh chóng phập phồng lên xuống, hét lên một tiếng lao về phía Tôn Thanh.
Đám người Triệu Lan Lan đều nhìn mà choáng váng, vẫn là Trương Tú Mai nhát gan nhất phản ứng lại trước, vội gọi người cùng đến kéo họ ra, cũng có người không nhìn nổi xoay người đi tìm giáo viên Quý.
Ngô Tuệ Tuệ nổi cơn tam bành, vừa tránh khỏi sự trói buộc của những người khác vừa nói không lựa lời mắng Tôn Thanh:
"Cô dựa vào cái gì mà đ.á.n.h tôi? Chính cô ngủ với người khác để tiến vào đoàn văn công, cô không biết xấu hổ, tôi phải cho tất cả mọi người nhìn xem bộ mặt thật của cô!"
Đội viên chung quanh nghe được những lời này của cô ta lại lần nữa ngây dại, có người phản ứng kịp, trong lòng nhảy dựng lập tức che miệng cô ta lại.
Lời này không thể nói lung tung được, cho dù có lời đồn đại gì mọi người ngầm nói một chút coi như xong, chứ ồn ào như vậy sẽ liên lụy rất rộng.